Vừa dắt xe ra khỏi quán phở thì một cái chai bay cái vèo qua mặt rồi vỡ tan tành dưới đất. Cô “cave” lao tới túm cổ ông già bán vé số quát “mày nói cái gì? đụ má muốn chửi tao không?”.
Mình thắng xe dúi dụi bàng hoàng chứng kiến cảnh tượng đau lòng trước mắt mà chỉ muốn lao tới tát nổ đom đóm mắt cái cô “cave” mất dạy cho bõ tức.
Nhưng nhìn cái đám cô hồn ngồi cười khẩy và hút thuốc thì chỉ dám vô can ngăn và nói “thôi bỏ đi em, bỏ đi em” rồi giải cứu ông già đang run cầm cập khỏi nanh vuốt cô “cave”. Cô “cave” vẫn không thôi ấm ức thanh minh luôn miệng “em bảo không được bán ở đây làm phiền khách mà nó đứng chửi em là cave này nọ…”, cặp mắt đỏ hoe phấn son nhoè nhoẹt.
Ông già bán vé số lết đi được dăm chục bước chân vẫn vung gậy chửi “mày muốn đánh tao à” khiến cả người xiêu vẹo như muốn đổ xuống đường.
Mình thấy cuộc đời sao mà khổ quá, y chang bộ phim những người khốn khổ! Ông già vé số khổ, cô “cave” khổ mà mình cũng khổ. Tự nhiên thấy trong lòng trống trải…
(Nguồn: Nguyễn Ngọc Long’s Facebook – Sat, 09 Mar 2013 at 03:57 PM)