Please log in or register to do it.

* Thư của chị Đỗ Hương – đại diện phía nam báo Thể Thao Ngày Nay

Blackmoon tức Long Nguyễn, tức Nguyễn Ngọc Long. Không thể nói về em một vài dòng tình yêu của chị, niềm tin của chị đối với em khi chị còn sống. Trong mọi mặt – hơn cả người thân yêu nhất – vì không chỉ tình cảm mà còn cả trong công việc, sự nghiệp, hướng đi và tương lai.

Em là điểm tựa đời sống mọi mặt của chị.

Sự ngay thẳng – tâm hồn ấm áp, thấu đáo, cẩn thận, trong sạch rõ ràng với từng chuyện khiến chị không biết nói chuyện gì với em. Nhưng từ ngày chị biết em, chị không chao đảo nữa. Những gì người ta có thể sống và vượt qua nằm cả trong đời sống của em rồi. Bây giờ vẫn thế. Bất cứ việc gì em làm – dù chị không theo – chị vẫn tin và ủng hộ em vì tâm em trong sáng và vì cộng đồng một cách chín chắn.

Người đàn ông tử tế nhất với người thân của mình mà chị biết. Dù rất nhiều người kiếm tiền giỏi và lo lắng cho người thân sung sướng hơn em.

Em là tình yêu số 1 của chị vì tên em hiện ra gần khắp 24 chữ cái khi chị tìm.

Lần đầu tiên, khi em tự dựng chương trình 1 triệu chữ ký cho các nạn nhân bị chất độc da cam/dioxin Việt Nam, thành công vượt ngoài sức tưởng tượng của mỗi người.

Em chẳng hề bàn trước.

Chị chẳng cần biết em làm thế nào.

Nếu ai từng gặp em Long, sẽ tin em y như mình – y như Thiên Ca – ngay từ giây phút đầu tiên, tin đến mức người trượng nghĩa giang hồ, kính tài, phục đức như Thiên Ca, rất ít khi gọi ai là anh hay chị, nhưng vừa gặp em Long đã tự gọi em Long là Anh. Mà Long còn ít tháng tuổi hơn Thiên Ca. Hai em học cùng khóa với nhau ở Hải Phòng.

Hào nhoáng hình thức, lời nói, quần áo hay nhồi nhét chữ nghĩa … đều không thể thu hút tấm lòng bằng chính tấm lòng. Chỉ trái tim mới có thể khuất phục trái tim.

Long đã chiếm trọn lòng tin và tình yêu của mình từ những việc rất nhỏ em làm, em sống từ bé đến lớn.

Từ suy nghĩ và đối nhân xử thế. Từ sự gai góc khẳng khái, thắng thắn, chính kiến, đôi khi không hợp với mình, có khi chẳng hề liên quan đến mình… đó là em – một trái tim ấm, chính trực, từng chịu nhiều đau đớn trong cuộc sống, lấy trải nghiệm của mình xóa bới đi những oan trái và đau khổ xung quanh em.

Em sống bằng tình yêu – học và làm việc bằng tri thức với mục đích phục vụ tình yêu của mình là Gia đình và cộng đồng.

Chị yêu em lắm.

Ngay từ lần đầu tiên em viết bài cùng Kiều Hương – cộng tác viết báo với chị, và sau đó từng có thời gian rất dài giúp chị phụ trách trang Văn Hóa Âm Nhạc trên báo của chị, khi chị chỉ có một mình mà phải lo quá nhiều việc, lại thêm lo toàn bộ một trang báo hàng ngày.

Chị là máy chém chữ vì diện tích trang báo có hạn.

Nhưng giao nguyên một trang cho em hàng tuần, chị đã luôn tin rằng, ngày em làm là ngày chị không phải lo nghĩ gì nữa, dù chỉ là một chữ sai lệch quan điểm hay nội dung. Em là người có trách nhiệm với chữ, không chỉ với em, mà với chị, với tờ báo em cộng tác từ tâm của em.

Chị không quên năm ấy,

Khi chị đang lênh đênh trên chiếc thuyền nhỏ xuôi dọc sông Mê Kông, vừa chạm địa phận Hậu Giang, thấy điện thoại của em.

Lúc ấy là 17h30.

Vì hôm ấy là trang em gửi file sang – mọi người chỉ cần đặt vào layout rồi coi như xong vì những gì em gửi sang em đã edit rồi.

Một Form báo định sẵn rất hoàn hảo.

“Chị à – bài chính hôm nay chị chờ em thay, em sẽ viết bài khác chị nhé – sẽ hơi muộn nhưng bài này nhạy cảm, em không yên tâm. Bài đó bây giờ em mới xem, bạn này viết em thấy tư tưởng không tốt cho báo, có thể xảy ra scandal. Em sẽ viết luôn, bài đó em sẽ điều chỉnh lại chị xem rồi dùng sau”.

Chị chỉ hỏi: Có cần thiết phải thay không?

  • Cần chị ạ, vì chị đi vắng. Chị nói anh Lượng chờ em 1 giờ nhé.

Và mọi việc đều ổn.

Chị tin em, và Thể Thao Ngày Nay tin em, dù ngày đó em ko hề đến văn phòng chơi.

Có lẽ tại em chơi với Kiều Hương. Người đàn bà viết báo cẩn trọng và có tâm.

Hai em của chị.

Năm ấy, chỉ còn 3 phút nữa là hàng triệu người ở hơn trăm quốc gia trên thế giới gặp nhau trên mạng internet ở chương trình Đồng Ca Vì Công Lý do em sáng tạo ra mà máy chủ điều hành của em có sự cố.

Chị chạy ra nhà Văn Hóa Thanh Niên – nơi có phòng nét và em Lê Na đang ở đó.

Chị gọi cho em mà mồ hôi vã ra toàn thân, vì em nói em đang ở nét công cộng. Không được thì thôi.

Không lẽ số phận không cho em làm điều tốt.

Đúng 1 phút nữa là đến giờ G thì tất cả thông suốt.

Chị sướng đến mức muốn gục xuống.

Không một ghế nào trong phòng net công cộng còn trống.

Cả Tây lẫn ta.

Tất cả đều gấp hạc giấy và viết thư lên mạng, cùng hòa vào giai điệu bài hát.

Chị gọi về văn phòng: Thắng rồi Lượng ơi. Tình yêu thắng rồi!

Dù phiên tòa năm ấy chưa mang lại kết quả tốt. Nhưng cả thế giới biết tình yêu và tấm lòng trái tim người Việt Nam trên khắp thế giới đang hướng về đâu, em đã tập hợp được những trái tim yêu lẽ phải bằng chính trái tim ngập yêu thương của em.

Ngày ấy, chị chưa hiểu tại sao một thanh niên trẻ như em, sống rất căn cơ, không bia rượu chè thuốc nhậu nhẹt lại có thể nghĩ và làm ra nhiếu chương trình cho đất nước như thế.

Em là trai đất cảng Hải Phòng – em chỉ học xong 12. Và em là người lập trình ở một công ty công nghệ hàng đầu Việt Nam.

Chị không biết tại sao chị tin em như thế – bất cứ điều gì em nói, em yêu cầu… một cách nghiêm túc, mà chưa bao giờ chị thấy cần phải hỏi xuất xứ và lý do.

Và chưa bao giờ chị thấy niềm tin của chị bị tổn thương.

Chị có vài người bạn chị coi là em thân thiết.

Bởi chị trọng tình cảm và lối sống, tư cách và hành sử trong cuộc sống của Em.

Em và chị không cần nói nhiều, tưởng như không chia sẻ, bởi không cần nói ra, như không chia sẻ, nhưng em là bờ vai của chị mỗi khi nước mắt ngập ứ.

Khi ấy, chị chỉ nghĩ đến Em thôi cũng thấy mình phải cứng, phải vững, bởi em không khuất phục hay đầu hàng bất cứ khó khăn và nỗi đau nào.. Em là người tình nghĩa và sống có mục đích khiến chị khâm phục nhất ở lứa tuổi em và trên dưới em. chị nghĩ em là em của chị. Chị em thì dù bằng lòng hay không bằng lòng điều gì đó, cũng yêu thương nhau.

Long, chị tin và yêu em lắm.

Tình yêu không thể gọi tên
Lời Thiên Thu Gọi

Your email address will not be published. Required fields are marked *