Please log in or register to do it.

Mỗi dịp tết sắp về, nhà tôi có ba người, tôi thì lười biếng mải chơi, bố thì bận việc nhiều nơi, chỉ có mẹ, cặm cụi và hì hục, lúc loay hoay chỗ này, lúc lục đục chỗ kia.

Mỗi lần tôi thấy mẹ, mẹ ngước nhìn tôi, trời se lạnh mà mẹ luôn lấm tấm mồ hôi, và mỉm cười. Mẹ lại bảo, con đi chơi tiếp đi, và thế là tôi lại đi, vô tâm chẳng suy nghĩ gì.

Đã nhiều năm trôi qua, tới giờ, khi đã xa gia đình về thủ đô lập nghiệp, mỗi dịp cuối năm, tôi lại ấm áp khi nghĩ về những ngày tết cận kề. Bố tôi không còn bận bịu nữa, tôi cũng không còn nhỏ dại ngây thơ.

Tết xưa trong tôi là nụ cười của mẹ

Chỉ có mẹ vẫn thế, bao năm vẫn chẳng thay đổi gì. Mẹ cặm cụi, tôi nhìn mẹ, mẹ ngước lên nhìn tôi mỉm cười: “Con đi chơi đi, cứ để mẹ làm cho.”

 

(Bài dự thi “Tết xưa chưa mất” của Quang Huy Nguyễn)

KÝ ỨC VỀ TẾT XƯA
TẾT LÀ NIỀM VUI TRONG ÁNH MẮT CỦA BA

Your email address will not be published. Required fields are marked *