Bà – Cháu
(Thơ của bạn Hoàng Quân Phạm Nguyễn)
Một cháu, một bà
Bóng thấp kề bóng cao.
Bước dài một, bước ngắn xôn xao
Hôm nay cháu đi xa nhà lắm
Liêu xiêu đôi cái bóng
Chân đê dài vô tận
Bước tiễn đưa cố níu chiều tànBà hỏi: Sao đường làng vội hết?
Cháu nghe đường bà sắp cạn vết tuổi trờiĐã qua rồi, thời tuổi trẻ cất bước
Một đời bà gói gém góc bếp xưa
Hun hút khói chiều, tiếng gió đung đưa
Con đò già, ì oạch già con sóng
Bến sông này một thời bà rung độngĐi qua rồi, bà nhớ mãi không quên
Mắt kém rồi, mắt chỉ thấy ký ức
Dòng đời trôi, con rồi sẽ cuốn trôi!
Hết đường này, thế giới còn xa
Hết làng này, tuổi thơ con vừa tạ
Con thấy gì, sau những bụi cỏ
Đường mờ bụi đỏ bà thấy bước con đâu?Hai mái đầu lơ thơ gió cuốn
Bàng bạc mây trời, thăm thẳm nước sâu
Dấu vết thời già giờ đọng lại đâu đâu
Sương trên tóc, giọt giọt dài trên má
Móm mém miệng cười,
run run bờ vỡ
Tay oằn bà nâng cả một trời ráng đỏ
Nâng cuộc đời, cho cháu cất bước điCháu sẽ kể về một thời nông nổi
Cháu đi qua, đi chưa hết để về
Ở đâu đó giữa góc đời phố thị
Nhộn nhịp xa xôi hay chói lòa mộng mị
Rưng rức quê xa, đau đáu nỗi nhớ nhà
Vô tình nhặt lãng quên
Đớn đau vừa rơi mất
Đường về làng đã xa, xa lắm
Bà đi hết rồi, vũng giếng cái ếch giàCháu đi nhé, cháu đi rồi về nhé!
Về thăm lại dáng thời gian còm cõi
Cuối mùa rồi, thân rạ lại héo thôi!
Chiều vẫn đợi khi khói về tím nhạtTiếng u oa, tiếng khóc cháu gọi bà
Này bánh ú, cốm thô bà dành sẵn
Đón cháu về, gần lại giếng già xưaHết chiều rồi, bà móm mém nói gì?
Cháu đi rồi, bà đừng cố ngóng chi?—
Hôm nay dọn dẹp blog, có gì hay cất hết lên face!
Long Velo