Tôi ở sau nhà, nghe thấy bố nói chuyện với chị gái ở trên phòng khách “Hôm nay Sài Gòn nóng 37 độ rồi, kinh quá”.
“May mình ở trong nhà, chứ ngoài kia còn nắng dữ dội hơn”.
Bố tôi kể với chị gái “Hồi trước ở bên nhà cũ, mấy đợt mà nóng quá bố không ngủ được. Cứ trưa 12h phải đi “lánh nạn”. Tới 2h hơn bớt nóng mới dám về phòng”.
Cái hồi trước ấy cũng chỉ cách đây có 4 năm thôi. Khi ấy chị gái tôi còn ở Hải Phòng.
Nhà cũ là căn phòng trọ, cấp 4, ở bên Quận 7, gần chỗ Khu chế xuất, chỉ rộng 10m2 bao gồm cả toilet ở bên trong. Nhà mái tôn nóng như cái lò bát quái.
Tôi nhớ những ngày tháng đó, cứ sáng sớm tinh mơ, dậy nấu mì gói rau cải cho tôi ăn xong là bố đạp xe đi khắp cả Sài Gòn. Đến trưa về, bố chở theo nhiều quạt cũ, quạt hỏng, quạt cháy để mang về sửa, sau đó đưa tôi chở qua chợ trời cho mẹ bán.
Tôi chẳng giúp được gì nhiều ngoài việc lặng lẽ ở trong nhà chịu nóng. Tôi không muốn thể hiện bất cứ hành động nào khó chịu để bố mẹ khỏi tủi thân. Việc duy nhất tôi làm được là cứ nghe tiếng phanh xe ngoài cửa sổ thì ra tháo dây co, giúp bố mang quạt cũ vô nhà.
Sài Gòn trong tôi là những trưa hè nắng như đổ lửa và khuôn mặt đỏ tía nhễ nhại mồ môi, vòng quanh của bố.
Giờ đây, mỗi khi đi xa, tôi thấy an lòng vì biết bố mẹ đang ở trong ngôi nhà lớp gấp 10 lần “nhà cũ”, lồng lộng gió trời, nhìn ra khu vườn xanh mướt, thanh bình, thoáng mát, bình yên.
Nhiều khi chạy xe vòng quanh thành phố, tới những ngã 4 đông đúc, nóng bức và mù mịt khói xe. Tôi thấy một bác già chở xe đạp chất chồng quạt hư, quạt cũ ở phía sau. Bác dí đôi dép cùn vạt xuống lòng đường… để thắng bằng chân!
Nhưng không kịp nữa rồi. Xe đạp cồng kềnh đâm sầm vào chiếc honda phía trước. Thế là cự cãi.
Cặp thanh niên trai gái quay lại chửi bác như con. Tự nhiên tôi thấy miệng mình mặn đắng.
Tôi kính trọng những người như vậy. Vì tôi biết đằng sau chiếc xe đạp đấy là cả một giấc mơ đổi đời của những đứa con. Giấc mơ đè nặng lên đôi vai héo úa của người cha.
Sài Gòn thì vẫn vô tư đổ nắng ầm ầm, nhễ nhại mồ hôi.
Cách đây khoảng 10 ngày, tôi ở Hà Nội vào lại Sài Gòn. Đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất, tôi ngay lập tức bị thu hút bởi hình ảnh một bạn trai dắt theo bà hay mẹ đi rất nhanh ra cổng. Tôi nghĩ họ không giàu vì phục trang của họ, nhưng hình ảnh giản dị ấy quả thực đã tỏa sáng ở một nơi vốn xa hoa.
Tôi đưa điện thoại lên chụp lại nhưng không kịp. Người con hay cháu chắc là ngại quá nên đã bỏ tay ra, đi vượt lên phía trước. Người bà hay mẹ, lầm lũi ở đằng sau.
Tôi bỏ băng chuyền, len lén đi theo, cho đến khi họ mất hút ngoài sảnh đợi, vẫn không chụp lại được hình ảnh cái nắm tay đó nữa. Tôi thẫn thờ như làm vỡ một cái gì thân quý lắm.
Hình ảnh này tôi vẫn giữ trong điện thoại, cũng chẳng có dự định gì, và cũng chẳng hiểu vì sao mình giữ lại. Chỉ là một cảm giác bâng khuâng.
Hôm nay Sài Gòn nắng nóng, tôi tự nhiên nhớ lại các nhân vật trong “tác phẩm” của mình. Chẳng hiểu họ đang ở đâu giữa cái thành phố chật chội, ngột ngạt và nhễ nhại mồ hôi này nhỉ?
Tôi chỉ sợ Sài Gòn cứ nóng mãi thế này, người ta sẽ ngại ngần, rồi quên mất việc phải nắm tay nhau thật chặt.
(Nguồn: Nguyễn Ngọc Long Blackmoon’s Facebook – March 16, 2014 at 03:51PM)