Please log in or register to do it.

Vụ tài khoản T.D lên mạng xã hội (MXH) tố anh rể bạo hành có nhiều tình tiết lắt léo như phim hành động. Trong đó, hăng máu nhất, sôi nổi nhất là một số cá nhân, KOLs và fanpage “cộng đồng” đòi ra tay hiệp nghĩa.

Tôi cho rằng, chính những nhân vật kể trên mới đang trực tiếp bạo hành T.D nhiều nhất. Dù họ có phất cao ngọn cờ chính nghĩa long lanh đến thế nào đi nữa.

Vì bởi, giải quyết những sự việc liên quan đến sợi dây gắn kết tình cảm gia đình chưa bao giờ là điều đơn giản.

Để cứu giúp “nạn nhân bị bạo hành” ngay lập tức thì dễ. Để đưa “kẻ thủ ác” ra ánh sáng công lý và chịu sự trừng phạt của pháp luật cũng dễ. Nhưng để hai (nhóm) đối tượng này duy trì được cuộc sống bình yên, hạnh phúc sau những ồn ào trên mạng thì là việc vô cùng nan giải.

Tôi không hiểu động cơ và mục đích cuối cùng của những lời kêu gọi bênh vực T.D xuất phát từ ẩn ức gì? Nhưng tôi biết chắc chắn một điều, nó không cùng đáp án với việc đòi hỏi kết tội anh MC và gia đình T.D cho bằng được.

Hay nói ở chiều ngược lại, nếu thực sự MC này đã từng có hành vi ngược đãi T.D trong quá khứ (tôi nhấn mạnh chữ nếu), thì việc lôi anh ta ra trước vành móng ngựa có khiến T.D có cuộc sống bình yên và hạnh phúc hơn, trong cả hiện tại và tương lai hay không?

Tôi nghĩ đáp án là KHÔNG. Vì một điều đơn giản, khi kết cấu gia đình đã bị phá vỡ thì vết thương mà người trong cuộc mang theo sẽ dai dẳng đến hết cuộc đời.

Tôi cho rằng nhiều người trong số chúng ta đã được “nuôi sống” bởi những tư tưởng, bài học phương tây một cách quá đà.

Chúng ta đang sống ở giai đoạn bản lề của thời kỳ hội nhập, khi mà những câu chuyện về cha mẹ bị tước quyền nuôi con ở cách nửa vòng trái đất được tường thuật nhẹ tênh trên báo mạng. Reo vào suy nghĩ của chúng ta nhận thức nửa mùa về dân chủ, tự do, về công bằng, bác ái, bao dung, về “quyền con người”, về “quyền trẻ em” một cách vô cùng lệch lạc.

Thực ra, số đông đang dùng những thuật ngữ ấy cho có vẻ “sang mồm” chứ chưa chắc đã hiểu rõ về bản chất. Họ bốc nó ra khỏi bối cảnh xã hội và văn hóa phương đông. Nơi mà trẻ em (nhiều khi là chính chúng người lớn chúng ta) cũng chưa sẵn sàng cho một cuộc sống tách biệt khỏi gia đình nhiều như vậy.

Một đứa bé phương tây nếu được nuôi dưỡng, chăm sóc, học tập, sinh hoạt, vui chơi độc lập với cha mẹ và gia đình từ nhỏ, thì việc nó “call 911” khi bị cha mẹ đánh mắng sẽ không ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng với những đứa bé phương đông, khi nhìn thấy những giọt máu kinh lúc 12-13 tuổi vẫn phải tỉ tê với mẹ để nhờ mua cuộn băng vệ sinh đầu tiên trong đời, thì việc nhấc nó ra khỏi cái nôi gia đình, sẽ là thảm họa.

Những đứa trẻ phương đông chưa được tập luyện cho một cuộc sống giữa “vòng tay xã hội”. Đặc biệt về phương diện tinh thần, nếu tôi tạm gác qua vấn đề tiền bạc. Nhất là khi, cái “vòng tay xã hội” của chúng ta hiện nay đầy gian xảo, thờ ơ, và chắp vá thế nào, mọi người đã tự biết mà không cần tôi phải phân tích nhiều hơn.

Các bạn có bao giờ đặt câu hỏi, xã hội đã bao bọc và nuôi dưỡng thế nào, để Hào Anh, một đứa bé 9 tuổi nhiều lần bị ông bà chủ ép uống nước tiểu, dùng kìm kẹp môi, đũa than nóng chích vào người… sau 5-6 năm được cộng đồng giang rộng vòng tay che chở, thương yêu, dạy dỗ lại biến thành nghi can trộm cắp?

Để tôi trả lời cho biết, vì cả xã hội, nghĩa là không ai cả. Còn lời hứa nuôi dưỡng đến năm 18 tuổi đồng nghĩa với một cục tiền.

Mà một đứa bé, khi được/bị nhấc ra khỏi vòng tay bảo bọc của gia đình (cứ giả sử như là như vậy), cùng với một cục tiền, thụ hưởng sự yêu thương của cư dân mạng với vái tấm hình chụp chung để “đăng phây”, thì nếu mới chỉ trở thành phường trộm cặp mà chưa cướp của, giết người kể ra cũng còn là kỳ tích.

Tôi biết, nhiều tổ chức làm về quyền phụ nữ gặp rất nhiều khó khăn trong việc vận động đối tượng này “lên tiếng” về việc họ bị bạo hành. Bởi vì “cái tiền” là việc tống anh chồng vào tù thì dễ, nhưng “cái hậu” sau đó là sự khinh miệt của gia đình, xã hội, sự ghẻ lạnh của cả cộng đồng thì chẳng tổ chức nào đứng cạnh họ hàng đêm để lau nước mắt.

Xin hỏi, có bao nhiêu người phụ nữ phải chịu đau đớn về tinh thần đằng sau những nụ cười “giải cứu thành công” và sự lấp lánh của những tấm huy chương?

Tôi nêu ra những quan ngại đó không phải để bênh vực cho việc bạo hành trẻ em, NẾU CÓ. Tôi chỉ cho rằng cách tấn công vào chính người thân, gia đình của nạn nhân trong bối cảnh xã hội phương đông chưa bao giờ là cách giải cứu phù hợp và mang tính căn cơ.

Về phương diện cá nhân, tôi vô cùng thận trọng khi ai đó nhờ tư vấn giải quyết các khúc mắc có yếu tố gia đình. Vì tôi hiểu sâu sắc một điều rằng, nếu những mâu thuẫn này nếu chỉ được hóa giải cục bộ bằng trừng phạt thay vì dựa trên nỗ lực hàn gắn từ hai phía, thì hậu quả mà nó gây ra sẽ hết sức nặng nề.

Khi đập vỡ kết cấu gia đình để giải cứu nạn nhân, tôi cho rằng chính cư dân mạng mới là những kẻ bạo hành hung hãn nhất.

> ĐỌC THÊM

+ Ai cũng chỉ có một mẹ cha

+ Hãy trân trọng gia đình trước khi quá muộn


Nguồn: Facebook Nguyễn Ngọc Long

Không chỉ là "Lăn đến bên em"
Truyền thông + Vietlott = Thuốc độc

Your email address will not be published. Required fields are marked *