Hôm nay hỗ trợ một em gái “xem lại” cái laptop vì không thể kết nối vô wifi theo dõi bài giảng được. Mình loay hoay tới lui, kiên nhẫn chờ con chuột xoay mòng mòng vì máy chậm “kinh khủng khiếp”.
Sau một hồi gắng sức, lại phải đối phó với đủ thể loại trục trặc quái lạ, làm rối loạn hết cả đội hình, mình mới bảo “Anh có cảm giác máy em rất nhiều virus. Em có thường xuyên quét virus không?”.
– Dạ không anh, đã từ rất lâu rồi em không quét.
– Nhưng em cũng có thể cài phần mềm vô để nó tự động quét định kỳ mà?
– Máy em chậm lắm anh. Nên khi nào thực sự cần thiết em mới cài vô, quét xong là em lại xoá đi cho đỡ nặng máy anh ạ.
Nghe em nói mới chợt nhớ ra rằng khi sửa máy mình hơi vô duyên, đã tắt mất cái tính năng “Tự động ẩn thanh taskbar” trên màn hình máy tính của em. Vì nó tuy có hơi khó chịu và nhức mắt, nhưng lại giúp tiết kiệm diện tích khá tốt cho cái máy tính vốn quá bé nhìn dễ liên tưởng đến món đồ chơi con nít.
Laptop bé xíu thì mình đã thấy nhiều, laptop chậm và cổ lỗ mình cũng sử dụng trong suốt mấy năm. Nhưng hôm nay mình quả thật có chút bất ngờ, vì cái laptop đó nó tương phản quá đỗi với hình ảnh một cô gái năng động, mạnh mẽ, luôn hoạt bát tham gia thảo luận trong các buổi học, hết mình lăn sả với các chương trình xã hội và nụ cười thường trực ở trên môi.
Thực ra, nếu nghĩ cho cùng, thì cũng chẳng ai quy định là cứ xài một chiếc laptop cũ, chậm và màn hình bé thì phải gắt gỏng hay bực dọc. Cũng như, tự mình cứ nghĩ rằng người ta sẽ cảm thấy đau khổ và buồn tủi khi phải sống quanh năm ngày tháng trong một căn nhà rộng chỉ… 2m vuông như anh Lành, bảo vệ ở chung cư mình đang ở.
Đọc thêm |
Mình cũng không chắc “cái nhà” đó có được 2m không nữa! Vì dù tận mắt đi qua đi lại chứng kiến mỗi ngày, mình vẫn tự hỏi “Tại sao lại có thể như vậy được?”.
Kỹ năng sống hạnh phúc đơn giản là bằng lòng với những gì đang có
“Tồn tại” thì không khó. Nhưng nếu để “Sống” trong một không gian tù túng đến vô địch như vậy thì không chắc mình làm được. Còn anh Lành thì có thể. Cả ngày anh ấy chỉ quanh quẩn ở đấy thôi, vì nhiệm vụ của anh ấy là trông coi mọi thứ. Khi thì anh đứng ở ngoài tán dóc, lúc ngồi lên một chiếc xe của khách. Còn phần lớn thời gian anh ngồi ở trên giường (là miếng ván kê ngang, chạy suốt chia “căn nhà” thành 2 phần trên dưới), hoặc nằm dài ra ngủ.
Có lần đi qua cổng lúc 10h sáng, mình đã “choáng váng” khi thấy anh Lành… lật ngửa 1/3 “chiếc giường” gắn lên trên vách để lộ ra phía dưới là một “ngăn tủ” để đủ thứ đồ, kiêm luôn kho lưu trữ thực phẩm. Và phía dưới nền đất lại có một nắp đậy bằng sắt, mở ra là miệng bể chứa nước dùng sinh hoạt. Mình đứng chết trân tại chỗ ngắm nhìn một công trình kiến trúc đỉnh cao chắc chỉ có ở Việt Nam như vậy. Còn anh Lành thì không hề để ý đến vẻ mặt của mình, anh ấy vẫn vô tư múc nước lên đổ vào chậu, bỏ ra khoảng sân phía trước để “gửa gau, vo gạo, chuẩn bị nấu ăn” trong khi miệng không ngớt nói cười đùa giỡn.
Đó là giây phút mình thực sự cảm thấy xấu hổ với những gì mình đang có. Cũng giống cảm giác “thẹn thùng” khi nghe em gái nhờ sửa mạng nói rằng laptop của em chậm tới mức phải gỡ ngay phần mềm quét virus sau khi nó hoàn thành nhiệm vụ.
Mong muốn bước lên những nấc thang cao hơn trong xã hội, hướng tới những tiện nghi vật chất đủ đầy là một nhu cầu chính đáng. Nhưng học cách lạc quan, vui vẻ và trân trọng những gì mình đang có cũng là một điều cần thiết để cuộc sống trở nên hạnh phúc tràn đầy.
Điều đơn giản ấy, nói ra thì dễ, nhưng làm được thì rất khó. Thế nên, mình thực sự ngưỡng mộ hai nhân vật chính trong câu chuyện của mình. Còn bạn, bạn có làm được như vậy hay không?
(Theo dõi các phản hồi đa dạng góc nhìn trên facebook Nguyễn Ngọc Long Blackmoon)