Please log in or register to do it.

HẢI PHÒNG – ĐÀ NẴNG – SÀI GÒN, TÌNH YÊU VÀ NỖI NHỚ

(Post lần đầu tiên vào tháng 4/2007 với tựa gốc là “Điều giản dị”. Hôm nay dọn dẹp blog, và nhân dịp ngồi tám chuyện rất vui với các bạn ở ngoài cafe Bệt nên post lại vì tình yêu tha thiết với Saigon, hihi)

Tôi nhìn Đà Lạt lần cuối, nhưng là lần đầu tiên nhìn qua ô cửa sổ di động của chiếc xe taxi, bé xíu. Cũng hay. Người anh ngồi cạnh chẳng nói gì. Im lặng. Và tự tôi lên tiếng trước: “Chẳng hiểu sao, mỗi lần đến và đi khỏi Đà Lạt, em chẳng có cảm xúc gì nhiều…”

Rồi tôi nói như giải thích, giải thích cho chính cái cảm xúc khác lạ của mình: “Điểm đặc biệt của Đà Lạt là đường phố hiền hiền, vắng vắng. Không khí lành lạnh và có nhiều cỏ cây hoa lá… Hải Phòng cũng thế, chẳng khác gì nhiều lắm. Thế nên em không có cảm giác buồn khi chia tay nó. Đến và đi ở Đà Nẵng còn có cảm giác bùi ngùi…”.

– Đà Nẵng khác gì Sài Gòn đâu?

– Khác chứ. Đường phố ở Đà Nẵng rộng thênh thang, vắng vẻ, yên bình, không có ăn xin. Đà Nẵng có Sông Hàn thơ mộng, có nhiều cái hay.

– Chứ không phải có người yêu ở đấy à?

– Thì cũng là một nguyên nhân thôi anh ạ.

*
* *

Những ai thân thiết với tôi đều biết, tôi có một tình yêu tha thiết với thành phố cảng Hải Phòng – cái thành phố nhỏ như lòng bàn tay, “đi một ngày là hết không chừa được ngóc ngách nào”, cái thành phố “nổi tiếng” với đủ thứ tệ nạn xã hội.

Nhưng tôi yêu nó!

Tôi yêu từng mái nhà, từng con đường, từng góc phố, từng cọng cỏ, từng tiếng khói, từng xác lá, từng lùm cây, từng mm3 không khí… ở đó. Ở Hải Phòng, ở quê tôi đấy.

Với Sài Gòn cũng thế, vẫn nguyên một cảm giác bồi hồi mỗi khi ngắm nhìn thành phố từ trên cao, qua ô cửa kính của máy bay. Tôi có sở thích trở lại thành phố vào ban đêm. Ngắm nhìn toàn cảnh Sài Gòn từ trên cao tuyệt lắm.

Những con đường nhấp nháy ánh đèn, chạy xa tít về phía chân trời từ từ hiện rõ. Tôi sẽ đoán xem cụm sáng ở phía kia là cái gì, cụm sáng ở phía này xuất phát từ đâu. Tôi sẽ cố tìm trong cái đám chằng chịt những ô, những vạch dưới kia vị trí của nơi tôi ở.

Đã nhiều lần tôi ngây người trước câu hỏi vu vơ của bạn, sao tôi yêu Hải Phòng nhiều như thế? Sao tôi nhớ Sài Gòn nhiều như thế? Sao tôi yêu Đà Nẵng? Sao tôi không nhớ Hội An, Đà Lạt, Hà Nội, Huế, Nha Trang…? Uh nhỉ, tôi cũng chẳng biết tại sao. Dù đôi lúc, tôi có thử tìm cách này hay cách kia giải thích.

*
* *

2h sáng về tới Sài Gòn, kết thúc một chuyến đi dài 6h đồng hồ với đủ thứ chuyện bực mình: từ việc thời gian đi xe chậm trễ, suýt bị mất điện thoại, nhức đầu, cơm tù, tới việc thay đổi khí hậu, thấy bứt rứt trong người.

Ông xe ôm đỗ xịch trước nhà, chưa kịp gõ cửa đã thấy tiếng Bà Hai nói vọng ra: Mèo mun về!

Nhìn Bà Hai mắt nhắm mắt mở, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối tung, y như kiểu mộng du. Duy có nụ cười là “khác kiểu”. Uh, Bà Hai cười tươi lắm! Tự nhiên thấy nhẹ nhõm, tan biến hết cả bực dọc trong người.

Lúc tối đi xe nằm mê mệt vì “lỡ” tay uống tới 2 viên thuốc ngủ. Giờ về nhà, mắt cứ mở trừng trừng. Thế là nằm nghĩ, nghĩ về đủ thứ chuyện. Và trong những hình ảnh đan xen, chồng chéo lên nhau cứ thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt, tôi chợt nhận ra một thứ dường như bất biến: đó là nụ cười của Bà Hai.

Ngẫm đi ngẫm lại, tôi thấy đúng là như thế. Bà Hai luôn đón tôi ở cửa với một nụ cười. Dù nắng hay mưa, dù buồn hay vui, dù bán hay không bán được hàng, dù khoẻ hay yếu… lúc nào Bà Hai cũng cười, cười để tôi vui. Có lẽ tôi không ý thức được điều đó, nhưng cảm giác bồi hồi, mong ngóng quay lại Sài Gòn một phần vì những điều giản dị như thế.

Rồi tôi bất giác hiểu ra mọi chuyện. Và bây giờ thì tôi có thể trả lời được câu hỏi lúc chiều của người anh ngồi kế. Tôi không có cảm xúc gì nhiều khi đến và đi khỏi Đà Lạt vì mảnh đất ấy không khơi gợi được trong tôi đủ nhiều những cảm xúc và kỷ niệm, cũng không nhắc tới được một đối tượng nào cụ thể. Với tôi, Đà Lạt chỉ đơn thuần là một vùng đất đẹp, một địa điểm du lịch lãng mạn và chỉ thế thôi…

Còn tất cả những cảm giác nhớ nhung của tôi với mảnh đất Hải Phòng chính vì những tình cảm thân thương mà con người ở đây mang lại.

Tôi nhớ góc phố nơi thuở nhỏ tôi và bạn bè túm 5 tụm 3 chơi lò cò, đuổi bắt. Tôi nhớ con đường rợp bóng phượng giữa trưa nắng hè ngày ngày chúng tôi đi học. Tôi nhớ cái lạnh cắt da của mỗi sáng mùa đông như ấm lại với gói xôi khúc nóng…

Tôi nhớ day dứt Hải Phòng vì đó là nơi nuôi nấng và chăm sóc tôi suốt những ngày thơ ấu. Tôi yêu Sài Gòn vì những tình cảm thân thương thấm đậm tình đất tình người của bè bạn nơi đây.

Điều giản dị ấy, tại sao đến giờ phút này tôi mới có thể nhận ra?

via Nguyễn Ngọc Long Blackmoon’s Facebook

Học tập hăng say máy bay cũng sẽ có
Dọn dẹp blog cũ, lại chìm đắm trong một trời kỷ niệm

Your email address will not be published. Required fields are marked *