CHUYỆN NHỎ Ở ĐÀ LẠT
1.
Buổi chiều, tôi mướn một chiếc xe honda, mở bản đồ Google trên Galaxy S4 coi chỉ đường rồi chạy thẳng xuống Thung Lũng Tình Yêu ngắm cảnh. Khi gần đến đích, tôi đi qua khu du lịch giăng bảng Dreaming Hill (Đồi Mộng Mơ). Tự nhiên tôi liên tưởng, Đồi Mộng Mơ, rồi Thung Lũng Tình Yêu, rồi Hồ Than Thở, rồi Đồi Thông Hai Mộ… sao có vẻ như mọi thứ ở cái thành phố lãng mạn này đều được đặt tên một cách rất có chủ ý hay sao ấy? Tất cả đều đi theo concept về tình yêu với đủ sắc thái cảm xúc khác nhau.
Nếu chỉ do vô tình, thì đây là sự vô tình rất hữu dụng. Vì nếu nói một cách công bằng thì phong cảnh ở các địa danh tôi vừa nhắc tới không có gì quá nổi bật hay đặc sắc hơn các địa danh tương tự ở nhiều nơi khác như Sapa, Bảo Lộc, Tam Đảo, Ba Vì… Nhưng để liên tưởng tới vùng đất của tình yêu thì không đâu ngoài Đà Lạt.
Tôi đã từng đọc hay nghe thấy ở đâu đó rằng tên gọi chính là thứ âm thanh du dương và hấp dẫn với bản thân mỗi chúng ta. Trong kinh doanh, tên gọi của sản phẩm chính là ấn tượng ban đầu mà khách hàng cảm nhận. Hôm rồi tư vấn cho một bạn thạc sĩ – cô giáo phụ trách Trung tâm tiếng Anh một trường Đại Học trong thành phố, tôi cũng nói rằng tôi phát ngấy với kiểu đặt tên phong cách 1900 hồi ấy trong trường của bạn như Toeic 500, Toeic 700…
Lần tới, nếu định đặt tên cho sản phẩm, hãy liên tưởng tới những kỷ niệm ngọt ngào của một buổi chiều bảng lảng khói sương mà bạn và người yêu lang thang trên Đà Lạt. Hãy nhớ tới những Đồi Thông Hai Mộ, Thung Lũng Tình Yêu, Hồ Than Thở, Đồi Mộng Mơ… trước khi quyết định một trong các đặc tính quan trọng nhất cho sản phẩm, đó là tên gọi.
2.
Ngay khi hoàn tất việc gửi xe, tôi đã “tài lanh” rút điện thoại ra chụp lại bảng số vì đây là xe đi mướn, tôi không chắc mình có thể nhớ và tìm ra được sau một hồi tung tăng đi lại. Nhưng sau khi nhìn kỹ chìa khóa xe thì tôi bỗng dưng quê độ vì trên móc treo chìa khóa (được khắc bằng gỗ rất đẹp và nghệ thuật) có ghi rõ tên dịch vụ, số điện thoại di động liên hệ và tất nhiên là cả bảng số xe. Lại thêm một bài học nhỏ mà không nhỏ về việc phải luôn thấu hiểu khách hàng như một chuyên gia.
Có lẽ tôi sẽ quên ngay cơ sở cho thuê xe này nếu không vì một sự cố “nhỏ xíu xìu xiu” như vậy. Tôi nghĩ, việc nhỏ mà làm tốt, thì lo gì việc lớn hơn họ lại không làm mình cảm thấy hài lòng?
Đi lang thang tìm kiếm một địa điểm thật đẹp để test thử tính năng chụp hình toàn cảnh của Galaxy S4 (vì người ta đưa máy cho tôi xài nên tôi phải vọc rồi lăng-xê tính năng điện thoại của họ cho phải phép). Tôi dừng lại bên một triền đồi rất đẹp và chụp thử. Kết quả vượt hơn cả những gì tôi kì vọng như hình minh họa ở dưới đây http://bitly.com/157ZRN7.
Thế nhưng khi thử qua tính năng drama shoot thì tôi có một sự thất vọng nhẹ. Vì khi nghe em Kim Anh và con trai Giày Đỏ mô tả, tôi lại cứ hình dung tính năng chụp cả camera trước và camera sau sẽ kì diệu theo kiểu sau khi hoàn tất bức hình, Galaxy S4 nó phải tự động tách cái mặt tôi ra khỏi phông nền rồi ghép vào hình ảnh ở camera sau cơ. Ai dè nó chỉ đơn thuần là lấy 1 hình này chồng thẳng lên hình khác. Tôi thực không hiểu một cái hình phong cảnh đang đẹp và lãng mạn như vậy lại phải dí cái mặt mốc tôi vào để làm gì ngoài việc phá hỏng luôn mọi thứ?
Thế nhưng đến tối về khách sạn, ngồi coi TV lại vô tình thấy ngay một mẫu quảng cáo của Galaxy S4 và nhấn ngay vào tính năng drama shoot. Trong đó họ bố trí một cặp vợ chồng và một đứa con. Trong lúc người vợ và đứa con ngồi chơi, thì người chồng đưa điện thoại và chu mỏ ra chụp ảnh. Kết quả là có một bức hình có mặt cả gia đình với hình ảnh người chồng đang kiss vô vợ và con gái. Quá hấp dẫn và hữu dụng! Như vậy, tính năng sản phẩm không quan trọng mà tình huống sử dụng hợp lý mới giúp phát huy tác dụng nhiều hơn.
3.
Khi tới khu vực cho con nít chơi xe điện đụng, tôi bị thu hút ngay về phía một bà cụ đang bán vé. Vì nhìn bà tuổi đã khá cao, thân hình cũng phúc đẫy đà phúc hậu, nhưng dáng vẻ vô cùng nhanh nhẹn. Và nhất là khi bà đứng ngắm nhìn tụi con nít vô tư cười đùa trong sân chơi thì đôi mắt rất linh hoạt với một sự chăm chú kỳ lạ. Tiếp nữa, trên tay bà cụ là một… cục tiền. Nhiều lắm! Nhưng bà lại đội một chiếc nón sờn cũ và đen đúa.
Tôi tiến tới hỏi thăm thì được biết bà đã làm việc ở cái Thung Lũng Tình Yêu này được 23 năm rồi, từ tận năm 1990 đến bây giờ. Tức là có những đứa trẻ tới đây chơi xe điện đụng và 20 năm sau quay trở lại chỗ này để chụp hình cưới cùng với người yêu. Tôi hỏi bà làm việc này vì đam mê à? Bà nói không, bà làm vì tiền thôi.
Nếu không vì đam mê sao bà có vẻ rất hào hứng khi ngắm nhìn tụi con nít vui chơi như vậy? Và nếu không vì đam mê sao bà rất tích cực chào mời khách mua vé, trong khi bà chẳng được hoa hồng từ số lượng vé bán ra này? Bà nói vì tình nghĩa. Sau khi bà về hưu thì được mọi người “thương tình” tạo điều kiện cho ra đây bán vé để kiếm thêm. Mỗi ngày bà đứng bán như vậy một tháng được trả công 3 triệu. Người ta có thể thuê nhân công bên ngoài với số tiền 2 triệu nhưng họ đã không làm thế. Bà rất cảm kích và biết ơn ban quản lý vì điều đó.
4.
Hành trình cuối cùng của tôi là chạy tới trang trại dâu tây của bạn Hằng bên XanhShop. Thật may là ở đây tôi đã được gặp một người nông dân chính hiệu (chứ không phải nông rân tự nhận như tôi nhé). Và anh này thì có đam mê thật. Vì nếu không có đam mê, anh ấy sẽ không bao giờ chịu cực (như câu chuyện ngắn tôi có kể rồi http://bitly.com/157ZAd0).
Anh ấy bảo tôi là trong các loại rau củ quả, thì dâu tây là một thứ trái vô cùng nguy hiểm vì nó hấp thu thuốc bảo vệ thực vật rất nhanh. Tôi bảo làm sao anh biết? Anh ấy nói dựa trên kinh nghiệm cá nhân thôi chứ cũng không có kiến thức hay điều kiện để nghiên cứu gì hoành tráng.
“Có ông anh ở nhà trồng trà. Ổng phun thuốc bảo vệ thực vật lên khóm trà, mình đứng quan sát thấy con ong vừa đậu vô thôi đã lăn quay ra chết! Trong khi cũng thuốc đó ổng phun lên ruộng dâu thì ong nó tới hút chích bình thường chẳng có vấn đề gì. Từ đó mình suy ra là dâu tây nó hấp thụ rất nhanh. Như vậy là vô cùng nguy hiểm”.
“Có một trang trại của chị kia trồng cùng một giống dâu như của mình, năng suất lại cao hơn nhưng chị Hằng không chọn vì bên đó sử dụng một thứ còn nguy hại hơn cả thuốc bảo vệ thực vật đó là họ sục khí vào trong đất. Thế là bao nhiêu loại kí sinh, vi sinh chết hết, và cách làm đó có tác dụng nhiều năm sau nữa. Nhưng ra ngoài họ vẫn nói không dùng thuốc, mà đúng là họ không dùng thuốc thật”.
Cảm kích tôi đã ngồi hơn một tiếng để lắng nghe, người nông dân kêu vợ mang ra 2 hộp bìa để tôi tự tay hái 1 kg dâu và anh ấy tặng làm quà. Tôi hái xong chào ra về có lì xì cho cháu nhỏ 10 tháng tuổi nhà anh ấy 200 ngàn mua sữa. Thế là tôi vui mà anh ấy cũng vui (dù có vẻ ngại ngùng).
***
Tôi sẽ lại xách ba lô lên và đi. Để tiếp tục lắng nghe và kể lại cho các bạn nhiều câu chuyện nhỏ.
Đà Lạt, ngày 21/7/2013
>>> Đọc thêm:
+ CHUYỆN NHỎ Ở HÀ NỘI – ĐỒNG HƯƠNG – http://bitly.com/157Zmmi
+ CHUYỆN NHỎ Ở SÀI GÒN – NGƯỜI ĐÀN BÀ NHẢY NHÓT BÊN XE KẸO KÉO – http://bitly.com/157Z7rx
+ CHUYỆN NHỎ Ở SÀI GÒN – CẢNH SÁT GIAO THÔNG – http://bitly.com/157Zh1R
+ CHUYỆN NHỎ Ở SÀI GÒN – MỘT NGƯỜI BÌNH THƯỜNG – http://bitly.com/157YG0h
(Nguồn: Nguyễn Ngọc Long Blackmoon’s Facebook – July 21, 2013 at 09:27AM)
1. Share feelings với anh vụ chụp hình biển số vì em cũng như vậy mỗi khi phải mượn xe để chạy trong Đà Nẵng :D Nhưng ko có đc cảm giác thú vị như anh khi phát hiện dịch vụ tuyệt vời gắn với chìa khoá xe vì e mượn xe người nhà :)
2. Tính năng chụp hình của G.S4 trong QC làm e cực kỳ ấn tượng và thích thú,thay đổi hoàn toàn luôn quan điểm,có cảm tình ngay lập tức với Samsung (trc đây e ko thích brand này cho dòng điện thoại) vì nó đạt đc yếu tố cảm xúc rất lớn qua QC đó.A nói đúng,tính năng k qtr bằng việc mình ứng dụng thế nào.Và gợi ý trong QC đã thực sự chạm đc vào trái tim của khách hàng (theo qđ của em :D)
3. Em thích phong cách của anh, rất tự nhiên, làm j cũng có mục đích nhưng lại rất thật.Mong rằng được follow anh dài dài.