Tôi có một thằng em kết nghĩa đang làm nhân viên cơ yếu. Nhiệm vụ của nó là nhận điện từ đất liền, giải mã rồi báo cho thuyền trưởng; sau đó lại nhận giấy từ thuyền trưởng, mã hoá rồi báo lại đất liền.
Quân hàm của nó ít sao ít vạch, nhưng lại là người biết nhiều thông tin nhất. Việc làm của nó nói ra nghe có vẻ an nhàn nhưng cũng đầu sóng ngọn gió như bao chiến sĩ hải quân khác ở trên tàu.
Khi nghe tin Trung Quốc hung hăng đâm rách tàu của CSB Việt Nam, tôi gọi ngay cho nó. Thực ra tôi hiểu rõ tầm quan trọng trong việc bảo mật thông tin của vị trí mà nó đang đảm trách, nên dù rất muốn biết rõ sự tình ngoài ấy, tôi cũng nghĩ mình phải tế nhị không hỏi tới. Cái chính là tôi muốn nghe nó nói rằng “em vẫn khoẻ”. Vậy thôi là đủ.
Tiếc là cuộc gọi đã “ò í e” không liên lạc được. Hoặc là điện thoại nó hết pin, nhưng khả năng lớn là nó đang ở trên tàu và tàu đang không gần đảo nên không có sóng điện thoại hoặc sóng yếu tới mức không thể nào kết nối.
Hôm qua tôi thấy nó trên facebook, đổi avatar từ hình bạn gái qua tấm hình ghép, có thêm hình nó đang mặc quân phục kèm theo status “Khi to quốc gọi chung tôi sẵn sàng. Chien đấu đến hơi thơ cuối cung”.
Tôi dịch cái status đó ra thành “em vẫn khoẻ” nên thôi không hỏi nữa. Và hiểu rằng trong trái tim đầy nhiệt huyết và trẻ trung của nó, cả tổ quốc và gia đình riêng đều quan trọng như nhau.
Status của nó có 25 likes và 1 comment, cũng không được trích đăng lên báo nhưng lòng yêu nước và sự dũng cảm của nó thì tôi không bao giờ phải nghi ngờ.
Khi tôi đang viết những dòng này thì vẫn chưa thấy lời “hiệu triệu” chém giết, kêu gọi chiến tranh, sử dụng sống ống nào được nó đăng lên facebook. Chắc nó đang bận nghĩ về bạn gái, về bố mẹ ở quê (quê nó nghèo lắm, lũ lụt ngập úng quanh năm). Hoặc tay nó đang bận gõ keyboard để phiên dịch điện tín cho thuyền trưởng.
Mỗi người yêu nước theo một cách khác nhau, sử dụng bàn phím hữu hiệu và đúng cách như nó tôi thấy cũng xứng đáng được gọi anh hùng.
(Nguồn: Nguyễn Ngọc Long Blackmoon’s Facebook – May 09, 2014 at 09:02AM)