Trưa này tranh thủ chạy về bên quận 7, ăn được với bà nội một bữa cơm. Mà công nhận đi bất cứ nhà hàng nào, sang trọng thế nào, đẳng cấp thế nào cũng chẳng bao giờ ngon bằng bữa cơm do ông bà cha mẹ nấu cho ăn.
Đã không biết bao nhiêu lần đi chơi với bạn, câu hỏi đặt ra là “hôm nay ăn gì bây giờ?”. Đã không biết bao nhiêu lần người ta mời mình đi ăn nhậu, cũng hỏi “ăn gì bây giờ?”. Mà mình chẳng bao giờ có câu trả lời ngay lập tức.
Ăn gì bây giờ? Chẳng biết ăn gì bây giờ! Chỉ muốn về nhà thôi. Về nhà mình thì ăn gì cũng được, ăn gì cũng ngon, cũng ngọt. Hôm trước đang ở Hà Nội làm họp báo, bà nội gọi điện bảo “Mèo Mun chiều nay về ăn cơm với bà nhé”. Thế mà đến tận trưa nay mới về được.
Về nhà mình.
Về với bà với mẹ, những người lúc nào cũng biết chính xác những gì mình thích. Đơn giản thế thôi, lạc rang, rau muốn hay rau cải luộc chấm nước mắm ớt và trứng chiên. Hết rồi. Toàn món tủ, ăn bao nhiêu chẳng hết! Chẳng phải nghĩ ăn gì bây giờ.
Thật hạnh phúc cho những ai còn bà, còn mẹ ở trên đời. Một ngày nào đó, bà và mẹ không còn bên ta nữa, phải trải qua hàng trăm hàng nghìn ngày giữa trưa nắng chang chang chạy xe trên đường và thảng thốt tự hỏi “ăn gì bây giờ?”. Khi ấy chắc là buồn lắm. Chẳng có một mái nhà để trở về, chẳng còn có một gia đình để nương tựa thì còn thiết ăn gì bây giờ nữa.
Mai cuối tuần rồi, các bạn hãy tranh thủ về nhà ăn một bữa cơm với gia đình đi nhé.
Vâng, em cũng đang nhớ nhà đây. Mai về nào…