Please log in or register to do it.

Lúc trước mẹ còn đi bán hàng, cứ chiều chiều mình lại đạp xe từ quận 7 qua Phó Đức Chính “bán hàng phụ” mẹ. Gọi là “bán phụ” chứ nhiệm vụ chính của mình chỉ có căng mắt ra canh chừng công an thôi. Còn nhiệm vụ phụ là tới khoảng 5h chiều lại xin mẹ tô mì gõ 3000đ hoặc que kem đậu xanh 1000đ trước cổng chung cư. Khi ấy mình chưa làm gì ra tiền nên những món đồ ăn đó không dễ dàng gì mua được nếu không có mẹ.

Rồi mình đi làm có tiền, rồi có rất nhiều tiền và mua được bất cứ món đồ gì mình thích. Mẹ thôi không cho mình tiền để chiều chiều mua mì gõ và kem que nữa.

Thay vào đó, mẹ để ý thói quen ăn uống của mình và chỉ chờ có dịp mình về chơi là tận tâm “phục vụ”. Hầu như lúc nào đồ ăn cũng có rau muống luộc và rau kinh giới. Rau thơm bao giờ cũng có một dĩa riêng cho mình không kèm dấp cá và giá (đỗ) sống. Ăn cơm xong chắc chắn có dưa hấu hoặc nước cam vắt không bỏ đường. Đó là kết quả từ việc nắm thói quen của mình, từ mẹ.

Mình thì rất hiểu đó là niềm vui của mẹ, là cách để mẹ cảm thấy mẹ vẫn còn làm được điều gì đó để quan tâm lo lắng cho mình khi mẹ không thể cho mình tiền như ngày xưa nữa. Thế nên mình “nhận hết”.

Có bữa soạn đồ có cái áo bị đứt 1 cái cúc, mà nó thì cũng không phải cái áo mà mình thích mặc nên theo lẽ thường thì mình sẽ mang cho từ thiện. Nhưng mình không làm thế, mà mang xuống cho mẹ sửa dùm. Lúc ngồi khâu cúc, và lúc hoàn thành rồi ngắm nghía sau khi mình mặc thử thấy mẹ có vẻ vui ra mặt!

Thỉnh thoảng mẹ lại hỏi có áo quần gì bị rách, bị sứt chỉ tuột khuy… thì đưa về đây mẹ khâu cho nhé. Mình cười nói, mẹ nghĩ sao bắt con mặc áo vá đi làm? Thế nhưng lâu lâu mình lại mang về một cái áo “bị đứt cúc” nhờ mẹ sửa dùm. Mà 90% là do mình tự dùng kéo cắt đi!

Hồi trưa này ăn nhậu bù khú với bạn bè no căng cả bụng rồi lăn quay ra ngủ. Đến hồi thức dậy đã sắp 4h nên cả đám hối hả đòi về. Mẹ khều khều mình vô nói có nước cam mẹ để trong tủ lạnh, uống “ực một cái rồi về”. Mình bảo con no lắm rồi không thể nào uống thêm được nữa thì mẹ lại nháo nhào đi tìm chai nhựa để mình “mang về nhà uống”.

Mình bảo thôi để con uống luôn mà kỳ thực là khi đó không muốn uống một chút nào. Với lại sau khi ăn hải sản mà uống nước cam thế nào mình cũng bị đầy hơi và chướng bụng (có kinh nghiệm “bị” vụ này rồi). Mình uống hết là mẹ vui ghê lắm mà mặt mình thì chỉ muốn méo xệch thôi.

Và đến bây giờ là đã quá nửa đêm cái bụng vẫn chình ình, có cảm giác ngang ngang chướng chướng làm cho khó ngủ. Nhưng mình vẫn cứ thấy vui, khi nhớ lại nụ cười và vẻ mừng rỡ ra mặt hồi chiều của mẹ.

Ngày trước mình chỉ muốn làm ra thật nhiều tiền để mang về cho mẹ. Sau đó mình lại muốn bằng mọi giá phải mua nhà cho mẹ ở. Rồi đến lúc có nhà, có tiền, sắm sửa đồ đạc vật dụng hết rồi thì thuyết phục mẹ nghỉ không đi bán hàng rong ngoài đường nữa. Đến lúc ấy thì lại lo mẹ ở nhà hoài sẽ chán nên mối bận tâm lớn nhất là làm sao để mẹ vui? Rồi làm sao cho mẹ khoẻ?

Suốt cả một tuần đi ăn uống event đi chơi đi bar đi lắc, du lịch, hò hẹn, xí đú v.v… các kiểu nhưng không khi nào mình thấy vui vẻ, rộn ràng như lúc sáng chủ nhật chuẩn bị đồ đạc mang về cho mẹ. Có khi từ thứ 2 đến thứ 7 mình ngồi đồng ở mấy trang bán hàng theo nhóm để mua hàng và săn deal du lịch. Cứ cái gì mà nghĩ rằng mẹ có thể xài được là mình mua hết! Rồi trên đường đi cũng mua thêm hầm bà lằng đủ thứ từ rượu nếp, củ dong đến cân hạt sen tươi hay mấy trái sầu riêng cơm vàng hạt lép.

Nếu bạn nào được nhìn mình “thồ hàng” ngày chủ nhật thì đảm bảo sẽ lầm tưởng mình đi bán hàng rong!

Lúc nào mình cũng quay cuồng nghĩ mua gì cho mẹ, đưa bà nội đi đâu chơi, sắm sửa cái gì cho bố… là đã thấy hết ngày! Từ lúc chính thức “nghỉ làm” mình có thêm nhiều thời gian cho việc chăm sóc gia đình lại càng thấy thiếu! Mình “càng làm” thấy càng vui và càng nghiện. Tới mức bây giờ mình hết muốn… quay lại làm việc ở cty luôn!!!

Lúc trước mình cứ quay cuồng với kế hoạch năm này bao nhiêu tỷ, năm sau bao nhiêu tỷ… còn bây giờ mình chỉ có mỗi một câu hỏi to đùng “mắt bà ngày một kém, tóc cha mẹ ngày càng thêm bạc, mình còn có thể quan tâm chăm sóc họ bao lâu nữa?”.

Nhiều bữa tranh thủ chạy từ Q5 về Q7 ăn bữa cơm tối với bà. Thấy bà vui ghê lắm, chỉ nắm tay cháu xoa xoa và cười móm mém nhưng đôi mắt thì đã ngầu đục lắm rồi, lúc ấy mình quay đi chực khóc.

Bà thì già hơn mẹ nên cái sự quan tâm thể hiện của bà cũng hẹp hơn nhiều lắm. Gần như đã thành công thức gồm có Con ăn bánh không bà đi mua? Con uống sữa nhé? Con ăn sáng chưa bà đi nấu mì cho con ăn nhé? Con coi cải lương không? Thậm chí cả một cái tờ rơi quảng cáo hay tờ giấy mời họp khu phố cũng được bà gói ghém cẩn thận và mang ra “báo cáo” như thể vừa giúp cháu cất giữ thành công những giấy tờ gì quan trọng ghê gớm lắm!

Mình thì luôn nói cảm ơn và chăm chú đọc khi bà đưa cho mấy cái tờ rơi ấy. Tại vì nó… quan trọng thật! Thử nghĩ xem nếu không có nó, bà biết lấy gì để chứng minh rằng bà vẫn còn cần cho các cháu? Bà không muốn bị lãng quên.

Có nhiều bạn đọc blog, facebook của mình, nghe những gì mình nói và thấy những gì mình làm rồi nhận xét “em cứ hình dung anh như một đứa con gái”, mà nói thẳng thì là thấy giống “một con mẹ đàn bà”. Mình chỉ cười trừ, vì mình tối ngày đâm đầu vào mấy chuyện vụn vặt, mua sắm, mang vác như thế thì lại chẳng đàn bà? Nhưng mình thấy vui và hạnh phúc vì điều đó.

Giờ mình chỉ có thể kiếm được vài chục triệu mỗi tháng (là cao so với nhiều nhiều bạn, nhưng là rất thấp so với khả năng thực của mình, hoặc so với thời gian 1-2 năm trước) nhưng đổi lại mình có thể có tới 4-5 ngày trong tuần để thoái mái làm những việc đàn bà. Mà mình chưa có nhu cầu muốn quay trở lại làm đàn ông nữa, tính sao?

Có nhiều lúc mình cũng suy nghĩ mông lung lắm, rằng gắng cày cuốc làm “đàn ông” thêm vài năm nữa để có thật nhiều tiền cho sướng hay cứ “đàn bà” như hiện tại? Nhưng cuối cùng, mình cảm thấy cuộc sống hiện nay đang làm mình thấy vui, thấy hạnh phúc và mình phải nâng niu nó mỗi giây mỗi phút. Vậy nên trước mắt cứ tạm làm “đàn bà” như vậy đã.

Các bạn có lời khuyên nào cho mình lúc này không ạ???

Nguyễn Ngọc Long

Đi Ăn với tình yêu Mỹ Uyên
Một ngày tràn đầy niềm vui

Your email address will not be published. Required fields are marked *

  1. hạnh phúc là có thể làm đc điều mình iu thik…

  2. Rất thích cái “đàn bà” trong anh, mà chỉ có một người đàn ông đích thực thì mới đủ tinh tế để trở thành “đàn bà” như vậy ^^

  3. Em cũng là một người đàn bà _ theo hai nghĩa”…trong trái tim em lúc nào cũng có gia đình, cũng nhiều chẳng kém gì anh. Trước đây em mong ước kiếm thật nhiều tiền để giúp đỡ bố mẹ, nhưng sau này gặp nhiều khó khăn em nhận ra chỉ cần mình sống tốt và không để bố mẹ phải lo lắng cho mình là hp rồi. Và sau khi đọc song blog của anh em nhận ra một điều nữa: trước tiên muốn làm cho bố mẹ và gia đình vui mình phải thật sự thành đạt. vì khi có điều kiện mình mới có thể làm được nhiều thứ khác nữa…Kiếm được nhiều tiền hay ít tiền không quan trọng mà quan trọng là cách mình tiêu như thế nào cho ý nghĩa! Cảm ơn anh

  4. Nhiệm vụ của a giống của e!!!
    Thà làm ”Đàn Bà” mà hạnh phúc còn hơn cày ra nhiều tiền rồi đến lúc ngồi hưởng mà k hạnh phúc thì có nghĩa gì!!!

  5. Em thấy ngưỡng mộ cái *đàn bà * của anh!!
    Chúc già đình anh luôn vui-khỏe-hạnh phúc,

  6. Anh là một người thật tình cảm và đáng quý!!! Xin phép cho em được share bài viết của anh cho HS của em nhé! : )

  7. Anh là một người sống thật tình cảm và đáng quý! Xin phép anh cho em được share bài viết này cho HS của em nhé! Cám ơn anh! : )

  8. Em bị ấn tượng bởi “cái đầu” của anh và bị yêu “trái tim” của anh rồi :)

  9. Anh sống tình cảm quá, con gái như em còn không đươc như thế ý chứ ạ.hiu hiu

  10. em thấy anh là người đàn ông trưởng thành chứ đâu phải đàn bà…^^

  11. an phận rồi Long ơi, tĩnh ngộ đi!

  12. Rất xúc động trước bài viết của anh. Em không thấy cái từ “đàn bà” sử dụng ở đây phù hợp tẹo nào. Chẳng mấy ai được như anh, một tâm hồn đẹp, sâu sắc, tinh tế tuyệt vời. Theo con mắt của em, những gì anh thể hiện chính là của 1 người “đàn ông” đích thực, một người đàn ông giàu lòng trắc ẩn.Cám ơn anh đã chia sẻ, để nhiều người có giây phút tự nhìn nhận lại chính bản thân mình, để biết trân trọng những j đang có, biết thể hiện tình cảm nhiều hơn, biết cho đi nhiều hơn, và sống mạnh mẽ hơn, có mục tiêu hơn cho cuộc đời.

  13. Một người đàn ông có tâm hồn đàn bà nhưng phong cách sống của đàn ông, kết a rồi ^^

  14. Ko phải ông đàn ông nào cũng dám “đàn bà” thế đâu.
    Đến chán với những vị “trí lớn” quanh mình! Toàn sĩ diện hão, ra ngoài đàn đúm với các thể loại “anh em 4 biển là nhà” thì quên sạch “cái nhà trọ” của mình.

  15. Doc bai cua ban.minh lai thay minh that co loi voi me va ba .minh la dan ba nhung minh chua bg quan tam den.me va ba mot cach nghiem chinh.tam.minh huong ve nhung ng than yeu ay.nhung de co hanh dong va cu chi yeu thuong.nhu mot ng dan.ong.nhu ban da lam.thi.minh k lam.dc.minh song.noi tam.nhung k boc lo tinh cam.dc.minh cu thay sao ay.co le minh cung phai thay doi khi doc bai cua ban..tien that k quan trong.du co nhieu tien den dau ma ban.than.minh k bg thay co niem vui thuc su thi that vo nghia..nhung it tien.ma luc nao cung cam.thay vui ve lac quan.thi song that co y nghia b nhi?

  16. e cũng rất yêu và trân trọng gia đình mình, dù là con gái, e muốn mình thật mạnh mẽ và có đủ bản lĩnh để che chở và chăm sóc cho ng thân… lúc nào cũng phải tỏ ra “đàn ông” trong mọi tình huống…E ước mình có đủ “trải đời” để xử lý nhiều khó khăn thử thách đến với gđ mình, đủ kiến thức và hiểu biết để bảo vệ, k ai làm tổn thương cho bố mẹ mình, và sau này đi làm có”đủ 1 khoản thôi cũng được” để mua những món đồ mình thấy cần thiết cho bố mẹ….