Please log in or register to do it.

Ngày 24/04/2011, tôi trở về thăm lại trường cũ – Cấp III Lê Quý Đôn, Hải Phòng. Hơn 30 đứa học trò ngày ấy ngồi với nhau, kể lại những kỷ niệm vui buồn thời cắp sách. Bạn Khôi đưa cho tôi cuốn Nhật Ký Lớp – “sáng kiến” của tôi ngày ấy. Đọc lại cuốn sách được thằng bạn nâng niu suốt 10 năm qua mà như thấy lại những hình ảnh hồi còn đi học.

 

Truyện ngắn dưới đây tôi chép lại từ Nhật Ký Lớp, không phải chuyện có thật, chỉ là tưởng tượng và viết ra trong tiết văn học của cô Trâm khi học lớp 11, khoảng tháng 6 năm 2000.

Phượng Hồng – Bằng Kiều

oOo

Chuyện xẩy ra vào năm tôi học lớp 11, khi ấy “trót dại” đem lòng “thầm thương trộm nhớ” cô bạn khác lớp. Cô bé tên Hiền, lớp trưởng lớp A3, còn tôi thì học lớp A4. Cô bé rất dễ thương, yêu hoa Tigôn tha thiết và có một mái tóc tém rất hồn nhiê

Ngày nào cũng vậy, cứ vào lớp học là tôi ngồi vẽ (vì tôi vẽ đẹp lắm), những sáng tác nho nhỏ xinh xinh nằm gọn trong 1/8 trang A4 (gấp tờ A4 lại làm 8 và dùng dao lam dọc ra), cứ “tỉ tê” thay chủ nhân kể về mối tình thầm kín của một cậu bé và cô bé – 2 nhân vật chính trong chuyện.

Tôi nhờ người bạn gái thân nhất trong lớp A4 cầm lên đưa cho cô bé, và bao giờ cũng bớt lại mảnh giấy cuối cùng.

Câu chuyện thú vị ở chỗ cô bé ko biết được ai là tác giả của những câu chuyện ngộ nghĩnh dễ thương đó, cho đến một ngày tôi bị … viết bản kiểm điểm vì tội “vẽ bậy” trong lớp và càng “ầm ĩ” hơn nữa khi trong mảnh giấy đầu tiên có dòng chữ rất đẹp “Mến tặng Hiền A3”. Tất nhiên sau vụ việc đó, Hiền đẫ biết tác giả của những câu chuyện nhỏ xíu dạo trước, còn tôi thì … trốn biệt ko dám “đụng mặt” cô bé ở sân trường nữa.

Không ngờ, sau đó, chính Hiền là người chủ động gửi thư tay cho tôi và nói rằng “cả 2 chúng ta còn rất trẻ con, việc học là trên hết và ….” tôi đã quá buồn để đọc hết những lời trong thư. Tôi lặng lẽ xé lá thư ra thành từng mảnh nhỏ, rất nhỏ … nhỏ hơn những câu chuyện ngày ấy của tôi nhiều lắm. Tôi cầm lá thư vỡ vụn đó đi lẩn thẩn quanh sân trường sau giờ tan lớp, và quyết định thả tung lên trời.

Những mảnh vỡ bay dập dờn trước gió như những bông cỏ may năm ấy. Tôi cảm thấy nhẹ bỗng và thanh thản hơn bao giờ hết…

Thời gian cứ chầm chậm trôi, lặng lẽ giở qua từng trang sách học trò

Năm ấy học 12. Tôi bình thản nhìn chúng bạn tíu tít với việc chọn trường, chọn lớp (chuẩn bị vào đại học), tôi ko có ý định thi đại học và vì vậy, chẳng có gì khiến tôi phải lo lắng. Hiền thì khác, cô bé học rất giỏi và có ước mơ trở thành bác sĩ – Hiền nộp đơn thi vào đại học Y Hải Phòng. Tôi cũng chẳng quan tâm tới chuyện đó lắm, dù sao thì tôi và Hiền cũng chưa là gì của nhau cả.

Rồi Hiền đi thi… Rồi Hiền đi xem kết quả… Người đưa Hiền đi xem kết quả là cậu bạn trai thân thiết cùng lớp. Rồi Hiền biết Hiền… trượt, Hiền khóc còn cậu trai kia lặng lẽ bỏ đi một nơi rất xa chỗ Hiền đứng để hét lên vì vui sướng – đậu đại học mà, ai lại ko vui?

Tối hôm đó Hiền gọi điện thọai cho tôi. Hiền ko nói gì, cô bé chỉ khóc và tôi cũng im lặng chứ ko an ủi Hiền câu nào cả. Tôi ko biết mình phải làm gì, và tôi cũng ko có khả năng an ủi người khác, tôi chỉ nói với Hiền rằng Hiền đã cố gắng hết sức, bạn bè, cha mẹ, thấy cô và tất cả người thân của Hiền đều hiểu điều đó, ko ai trách hay giận gì Hiền cả. Vài hôm sau Hiền đến nhà tôi chào, Hiền lên Hà Nội học ôn, chuẩn bị cho kì thi năm tới.

Tôi dẫn Hiền lên trên sân thượng ngồi nói chuyện. Ở đó có một giàn hoa tigôn xanh tốt và nhiều hoa lắm. Tôi hỏi Hiền có nhớ rằng Hiền đã từng tặng tôi một cành hoa Tigônvà nói với tôi rằng Hiền yêu hoa Tigôn lắm. Ngày đó, tôi đã cố hết sức để chăm bón cho cành hoa Tigon “ăn đất”, mọc rễ và trở thành một cây hoa Tigôn bé nhỏ. Giờ đây, nó đã phủ kín giàn và nở rộ những bông hoa hồng thắm nhỏ bé run rẩy trong gió. Kể từ khi tôi đọc lá thư của Hiền, tôi đã ko có ý định chăm bón gì cho cái cây đó nữa. Nó chết, nhưng sau một vài cơn mưa đầu mùa thì tự mọc lại và càng ngày càng phát triển, càng xanh tốt hơn xưa. Có thể Hiền không biết điều đó, có thể Hiền đã hiểu lầm về tình cảm của tôi.

Tôi lại đưa cho Hiền xem những bức tranh ngày xưa, những bức tranh nhỏ xíu nằm gọn trong lòng bàn tay, được đánh số 8 – Những bức tranh mà tôi đã giữ lại ngày nào. Đến tận lúc đó, Hiền mới có thể biết được nội dung của những bức tranh thứ 8, bức tranh vẽ hình một cô bé và cậu bé nắm tay nhau, bao bọc bởi một trái tim đỏ thắm và dòng chữ “Hiền ơi, Long yêu Hiền nhiều lắm”…

Tôi bồi hồi khi thấy vai mình nóng hổi những gịot nước mắt của Hiền. Tôi ko biết vì lý do gì Hiền khóc, có nhiều lý do để Hiền phải khóc, nhưng tôi biết lý do Hiền tựa vào vai tôi khi đó. Tôi xin lại tập tranh từ tay Hiền, lặng lẽ xé ra thành những mảnh nhỏ, rất nhỏ, … nhỏ hơn những câu chuyện ngày ấy của tôi nhiều lắm. Tôi cầm những bức tranh vỡ vụn đó đi lại chỗ giàn hoa Tigôn, tung lên thật cao để gió cuốn đi. Những mảnh vỡ bay dập dờn trước gió như những bông cỏ may năm ấy. Tôi cảm thấy nhẹ bỗng và thanh thản hơn bao giờ hết…

Những bức tranh ngày xưa nhỏ lắm, nó có thể nằm gọn trong lòng bàn tay của tôi. Những bức tranh chất chưa bao ước mơ tuổi trẻ. Bàn tay tôi hay tấm lòng tôi ko đủ lớn để che chở, nuôi dưỡng nó, tôi đành xé nhỏ ra và thả bay theo gió, để mãi mãi, những ước mơ đó vẫn là kỉ niệm, kỉ niệm về một thời học trò đầy lãng mạn.

Những mảnh giấy nương theo gió vút bay cao.
Những cánh hoa Tigon chập chờn rơi trước gió.

Tuyển thực tập sinh cho Dự án P.
Tin nhắn của mẹ

Your email address will not be published. Required fields are marked *

  1. nhìn cái sơ đồ, giật mình “sao giống thế”, nhưng trong sơ đồ của mình có cả tá sơ đồ nơ-ron tình cảm chạy ngang dọc khắp lớp..