[ …Tản mạn … ]
Ngồi viết chương trình Tết 2015 , tôi chợt nghĩ và tự hỏi :
– Ta đã qua bao nhiêu bến xuân của đời người???
Từ những mùa xuân ấu thơ của mẹ cho ta , đến những mùa xuân ta phải sống tự lập . 22 bến xuân. Đó chẳng đủ để ta nếm trải được hết vị đời . Nhưng ta thấy 22 năm qua , là 22 mùa xuân ấm áp .
Chợt thoảng đâu đó mùi hương mùi già phảng phất quanh căn phòng . Ta đã từng được mẹ đun cho nồi nước lá mùi già rửa mặt sáng mùng 1 Tết. Thứ nước thơm kỷ niệm , thứ nước thơm đong đầy yêu thương của mẹ … mà sau này dù có dùng nhiều loại nước hoa cao cấp cũng chẳng thể át đi được thứ nước thơm dân dã đó .
Hôm gói bánh chưng , bố chặt cuống lá .Những cái cuống lá còn dính chút lá qua tay những đứa trẻ thơ như anh, em ta đã biến thành những lá cờ đuôi nheo bé tí tẹo . Rồi cả 3 anh , em lại hò nhau thi đánh trận giả khắp quanh xóm .
Lớn hơn chút nữa . Ta ngồi chăm chú xem anh trai gói bánh . Rồi cũng hì hục bắt chước tự gói cho mình chiếc bánh tí hon , mà cả nhà chỉ riêng mình ta có . Rồi lại háo hức chờ đợi để được vớt chiếc bánh ra đi khoe bạn bè . Trong đáy mắt ánh lên niềm vui sướng , thích thú của một đứa trẻ thơ dại .
Ta vẫn nhớ. Để có được những hạt gạo nếp trắng , tròn mây mẩy mẹ ta đã phải giữ thóc ở tận trong chum, vại từ mùa gặt trước . Chỉ đến khi gói bánh mới được lấy ra dùng . Hạt đậu xanh, thịt lợn , lá dong cũng được mẹ chọn lựa một cách cẩn thận và tỉ mỉ . Cả năm làm việc vất vả , lấm lem, nhưng cái Tết phải tươm tất đàng hoàng .Dường như nó đã ăn sâu , bám dễ vào tâm thức người Việt ta.
Và để giờ đây , ta lại thay mẹ chọn lựa gạo , thịt , đậu xanh … .tuy không cầu kỳ như trước nhưng phải đủ đầy, cẩn thận . Rồi khi anh vào Nam sinh sống , ta lại thay anh ” gánh vác ” cái trọng trách to đùng là gói bánh chưng khi mỗi độ xuân về . Những chiếc bánh chưng vuông vức , cùng mâm ngũ quả được đặt trang trọng trên bàn thờ gia tiên .
Sáng 30 Tết , 2 anh em lượn lờ vào thị trấn để chọn đào, chọn quất . Cảm giác đó thật thú vị . Được chen chân vào dòng người tấp nập , vào cả những con phố hoa đông đúc người mua kẻ bán .
Ta bắt gặp hình ảnh chú công nhân vẻ mặt rạng rỡ ngồi trên những chiếc xe khách từ các tỉnh xa xôi nào đó trở về bên gia đình . Năm nay , gia đình chu lạí có cái tết no đủ ấm áp rồi .
Nhưng mấy năm nay , đi chợ tết thấy nó ảm đạm hơn xưa. Chẳng còn cái cảnh các bà , các mẹ chen nhau mua sắm tết , vác khệ lệ cả dăm cân khoai tây , vài cân giò lụa , vài cân thịt lợn …. để ” dự trữ ” cho cả tuần Tết . Giờ thì mùng 2, mùng 3 Tết các hàng quán đã mở hàng , nên chẳng ai lo cần phải dự trự nữa .
Đã đêm 30 rồi đấy . Hai bố con ngồi an nhiên xem Táo quân mà cười ngặt ngẹo . Mẹ ở dưới bếp lúi húi dọn mâm cơm tất niên và chuẩn bị mâm lễ cúng giao thừa . Cả nhà lại quây quần bên mâm cơm tất niên nghi ngút khói nóng . Cái không khí ấm áp bình yên đến lạ thường .
Câu chuyện bắt đầu rôm rả khi ta kể cho cả nhà nghe về những chuyến đi ,. Rồi chuyện học hành , bạn bè , công việc … Một năm qua ta đã sống ra sao trên mảnh đất thủ đô. Gương mặt mẹ hồng hào , ấm áp vì vừa từ bếp lên, cười cười nói nói . Bố thì chẳng nói lời nào , chỉ cười và lắng nghe khi cô con gái rượu kể lể . Ông anh quý hóa thi thoảng lại cười phá lên .
Đoàng !!!!! Khoảnh khắc giao thời đã đến . Mẹ vội vã bê mâm lễ ra trước sân cúng vái thần linh, trời đất , cầu cho mưa thuận gió hòa , gia đình êm ấm .
Ta chạy vội lên trần nhà và không quên mang theo chiếc áo bông to sụ của bố để xem bắn pháo hoa và thả thiên đăng . Bố chỉ kịp nói với theo ” chạy từ từ thôi con ” . Bọn con nít trong xóm reo hò ầm ĩ , chúng kêu ầm lên mỗi khi có quả pháo hoa bắn lên trời . Thật rực rỡ và náo nhiệt . Đã qua cái thời nhà nào cũng bắn pháo tét , pháo cối để cho những đứa trẻ như anh em ta ngày xưa chạy sang nhà hàng xóm nhặt pháo xịt , tiện thể xông đất luôn ( dù gia chủ chẳng mong tẹo nào ) .
Một vị khách bước vào phòng triển lãm làm ta bất giác quay về với thực tại . Trước thềm xuân , ai cũng hối hả làm việc để chào đón năm mới .Chẳng còn ai đến thăm phòng tranh nữa . Họa hoằn lắm mới có một vài họa sĩ già còn đến thăm cho cái phòng bớt cô quạnh .
Năm cũ qua đi , năm mới sắp đến.Những dự định còn dang dở những mục tiêu còn chưa hoàn thành đang chờ ta.
NÀO HÃY MỈM CƯỜI THẬT TƯƠI,ĐỂ MỖI NGÀY LÀ MỘT NGÀY ĐẶC BIỆT !̀
( Bài dự thi “Tết xưa chưa mất” của Uyên Vũ)