(*) Tựa đề bài viết lấy từ một câu trong cuốn Đắc Nhân Tâm. Còn bài viết gốc, MMun đã viết từ 3 năm trước và tựa khi đó là “Viết cho một người bạn đang sống ở thiên đường”.
Kiki thân, mày chắc là nhớ tao lắm phải không, tao cũng thế. Tao nhớ và yêu mày nhiều thật nhiều. Tao nghĩ là mày đang chạy nhảy, đùa giỡn ở đâu đó trên thiên đường, bởi vì đó là chỗ dành cho mày. Một người bạn tốt của tao.
Tao rất tiếc vì giây phút cuối cùng mày còn tồn tại trên đời, tao không ở bên cạnh mày. Tao tiếc lắm. Mày biết không, lúc mày chết, tao đang ở cách xa mày 2.000 km và tao hoàn toàn không biết gì về chuyện đó. Mỗi khi gọi điện về nhà, tao vẫn thường hỏi thăm “còn con Ki của em thì sao, nó có ngoan không, không được bán nó đi nhé”. Mọi người hứa như đinh đóng cột với tao rằng sẽ không ai bán mày đi, rằng khi nào tao về Hải Phòng sẽ thấy mày chạy ra mừng quýnh lên và tao sẽ lại được ôm mày, được đùa giỡn cùng mày như bao năm qua vẫn thế.
Tao với mày, như hai người bạn mà lại có tình nghĩa như cha và con. Tao là cha, mày là con, tao chăm mày từ khi mày vừa lọt lòng mẹ. Ngày đầu tiên về nhà, mày bụ sữa, em chã và dễ thương lắm. Tao thương mày còn nhỏ, để dành tiền mua sữa về bón cho mày uống. Khi mày cứng cáp lên một tí, cũng chính tay tao băm thịt, nấu cháo cho mày ăn. Ngồi nhìn mày “thực thi nhiệm vụ” cho đến khi cái đĩa sứ trở nên láng coóng… Khi ấy mày còn nhỏ lắm, mày sẽ không thể nhớ được cảnh ba chị em tao quây tròn quanh mày để cổ vũ mỗi khi mày mon men bò tới cái bậc thềm sau bếp và cố sức leo lên.
Không biết mày có đủ sức và đủ cứng cáp để thực hiện việc đó hay không nhưng tao thì cầm lòng chẳng đặng nên thường xốc nách mày và nhẹ nhàng đặt lên trên ấy, sau vài lần mày cố công và vấp ngã. Giờ ai đem lại niềm vui nhỏ nhoi ấy cho tao và ai sẽ là người giúp mày đứng dậy?
Nhà tao nghèo, mày cũng khổ, phải ăn cả cám gà. Tao thương mày lắm nhưng biết phải làm sao? Bà nội thì nói rằng đó là món ăn yêu thích của mày chứ chẳng có ai ép uổng. Có lẽ là thế thật nên mày béo lắm, tao càng lúc càng thấy khó khăn khi muốn ẵm mày Ki ạ. Mày là một con chó thông minh nhưng mày hiền và nhát quá. Ngày mày lên 3 tuổi, có hai thằng nghiện lợi dụng lúc bà nội quên không đóng cửa sau nhà đã lẻn vào bắt mày đi mất. Buổi chiều đi học về, tao không thấy mày ra cửa mừng tao; vào nhà tao không thấy mày trốn trong gầm tủ đứng; xuống bếp tao cũng chẳng thấy bóng dáng mày. Bà nội nói rằng mày bị bắt đi rồi và tao muốn khóc. Tao không muốn mất đi một người bạn là mày.
Không hiểu vì sao, nhưng tao tự nhủ rằng tao sẽ không để mày trở thành món hàng cho lũ người vô lương tâm đó. Tao và hai thằng bạn trong lớp chạy đi khắp nơi tìm mày. Có thể người ta tưởng tao bị điên khi đi lang thang và luôn miệng gọi Kiki. Tao ước gì mày chỉ bị đi lạc và nghe giọng tao, mày sẽ trả lời. Phải chăng vì thế mà tao bị ảo giác rằng tao vừa nghe thấy tiếng “ẳng” của mày trong căn nhà ấy. Tao không dám chắc có đúng đó là cái âm thanh tao vừa nghe thấy hay không, tao cũng không dám chắc đó có phải là mày, nhưng tao hy vọng. Và tao đã mở cửa chạy vào căn nhà đó, tao mừng phát khóc khi thấy mày bị trói và nhét trong bao tải đặt ở góc nhà. Tao ẵm mày chạy ra cửa trước con mặt kinh ngạc của bà ngoại thằng S “Tại sao bà lại bắt chó của nhà cháu?”. Tao quên cả sợ hãi khi đối diện với những con người nghiện ngập của căn nhà đó, tao chỉ biết là tao không thể để mất mày được.
Tết năm rồi về Hải Phòng, mọi người kể với tao rằng thằng S – cái thằng đã bắt mày – đã bị kết án tù chung thân với tội danh buôn ma túy. Tao không vui mà cũng chẳng buồn, cái tên của nó làm cho tao lại thấy nhớ mày. Tao biết rằng, lần này sẽ không có mày ra chào mừng tao như những lần khác nữa. Về Hải Phòng, tao sẽ lại dậy thật sớm. Tao lại chạy bộ trên những con đường gồ ghề ở dưới bờ đê, chạy trên con đường trải nhựa ở đường băng dưới sân bay và tao chỉ chạy một mình. Sẽ không có người bạn nhỏ – là mày – chạy bộ cùng tao. Cũng chẳng có ai đùa giỡn với tao dưới con mương ngòai cửa sông trước khi lết bộ về nhà để rồi tụi bạn phải ghen tị vì thấy tao có một người bạn thật dễ thương, thông minh và tinh nghịch.
KiKi à, đã có lúc tao ước rằng giá như tao có thể hiểu được hết những suy nghĩ của mày. Hiểu được hết những gì máy muốn nói mỗi khi ngước cặp mắt long lanh ươn ướt của mày lên nhìn tao. Gặp ai tao cũng khoe về mày như một báu vật đối với thằng học sinh nghèo là tao. Tao buồn cười mỗi khi cả nhà ăn cơm mày lại rón tén từ dưới bếp chạy lên nhà và chui tọt vào gầm bàn ngòai cửa để “trông nhà”. Đấy là bà nội nói thế chứ tao biết thừa mày nhát như cáy, sợ cả kẻ trộm thì làm sao trông được nhà? Mày nằm ở dưới đó mà cái mặt quay về mâm cơm, nhìn trộm tao, để rồi khi thấy tao lườm một cái là mày lại quay đi chỗ khác… được một, hai phút lại tiếp tục nhìn trộm về phía mâm cơm.
Tao cũng trẻ con đâu kém gì mày nhỉ, hễ có khách là hai thày trò bắt đầu trình diễn. Tao gọi “Ki, lên trông nhà cho anh” là mày ngoan ngõan chui vào gầm bàn. Tao nói “thôi vào gầm tủ đi” là mày lại cun cút chui ra và chuyển vào gầm tủ, nằm bẹp dí xuống dưới đất rồi chìa hai cái chân trước ra để gối mặt lên đó và nhòm tao khoe thành tích. Tao cầm chiếc dép nhựa quăng ra ngòai đường là mày mở to mắt nhìn tao, ngập ngừng rồi vẫn nằm im một chỗ chờ đợi. Chỉ đến khi tao nhờ vả “Ki ra lấy đồ anh làm rơi ngòai đường kìa” thì mày mới ba chân bốn cẳng phi ra ngòai đường ngọam chiếc dép về thả ở cửa rồi lại chui tọt vào gầm bàn chờ tao ra ban thưởng một chầu ôm ấp.
Tao thương mày nhất nhà và mày cũng quấn quít với tao hơn tất thảy mọi người. Ngày khăn gói vào Sài Gòn, tao cố gắng dậy thật sớm, không muốn ai giật mình tỉnh giấc vì tao sợ sự chia ly, chỉ có bà nội mở cửa cho tao lầm lũi đi ra. Ông xích lô đi được dăm bước, tao quay lại nhìn bà nội đang cố đẩy mày vào nhà để đóng cửa vì sợ mày sủa lên vài tiếng thì chị gái và em trai tao thức giấc. Cám ơn mày đã tiễn tao đi xa và xin lỗi mày vì tao đã không thể làm được việc đó với mày. Tao xin lỗi…
Nếu như không có “việc đó” xảy ra, bà nội sẽ không cho mày đi đâu cả, mày biết điều đó phải không Ki. Mười mấy năm trong gia đình, mày cũng là một thành viên, vui buồn, sướng khổ mày cũng chịu như ai. Bà nội kể lại với tao rằng khi người ta đến bắt mày, mày trở nên dữ tợn – điều mà mày chưa bao giờ thể hiện trong suốt từng ấy năm sống ở nhà tao. Sẽ chẳng có ai dám bắt một con chó to lớn và đang giận dữ như mày, thế nhưng khi bà nội ôm mày và nói “Ki qua nhà mới ngoan nhé, phải nghe lời bác X và trông nhà cho bác X” thì mày ngoan ngoãn “ngồi” lên đằng sau xe của người ta mà không hề phản kháng. Vẫn là đôi mắt ươn ướt và đầy chất chứa, mày nhìn lại đằng sau có phải vì muốn nhắn gửi điều gì đó với tao – một người bạn ở xa không về kịp?
Qua “nhà mới” được không tới 7 tuần thì mày bệnh và không ăn uống gì được nữa. Phải chăng đó là cách tốt nhất để thể hiện sự trung thành? Giá như lúc đó tao có ở Haiphong, mày sẽ không như thế. Giá như lúc đó tao có ở Hải Phòng thì mày sẽ vẫn là bạn của tao. Giá như lúc đó tao ở Hải Phòng, thì ngày hôm nay, tao sẽ không phải viết về một kỷ niệm buồn trong cái ngày mà mày đã ra đi mãi mãi.
Một cơn gió thổi nhẹ làm người ta phải rùng mình, một tiếng chó sủa ma văng vẳng trong đêm làm tao chìm đắm trong những miên man cảm xúc về một thứ tình cảm phức tạp và đầy mâu thuẫn…
httpv://www.youtube.com/watch?v=pzibdGx6SRM
From Liên Nguyễn (goldenlotus1105@yahoo.com)
Rất đồng cảm với bạn, vì ngày xưa mình cũng đã mất một chú chó rất trung thành và ngoan như thế. Lulu của mình bị bắt trộm lúc mình 5 tuổi, mãi đến 15 năm sau mình mới nuôi chó trở lại, nhưng chưa được một năm thì phải đi học xa hai bé yêu của mình đến nửa vòng trái đất.
Mình từng ngày đêm chăm sóc Bi, Bo của mình khi hai bé bị bệnh, canh chừng từng giấc ngủ, miếng ăn khi đem Bo về những ngày đầu, lúc bé còn tí xíu mới được 1 tháng tuổi, ngủ với 2 bé và đi đâu 2 bé cũng chạy theo.
Bi của mình từng băng qua đường chạy theo xe của mình khi mình không thể mang bé đi theo được… Phải sống, chăm sóc và yêu vật nuôi thật sự thì những người như bạn, như mình và bao bạn khác mới có thể nhận ra những nét đáng yêu, những thay đổi dù là rất nhỏ ở mỗi bé yêu của mình, và sẽ đau không chịu được nếu có chuyện gì xảy ra với những người bạn trung thành như thế.
Rất tiếc Kiki của bạn không còn nữa, nhưng dù sao, bé đã có những ngày rất hạnh phúc bên bạn. Chắc ở một nơi nào đó trên thiên đường, Kiki sẽ luôn nhớ bạn… đã là bạn tốt, thì hình ảnh của bạn sẽ luôn lung linh trong từng ánh nhìn, bước chạy, tiếng sủa của Kiki mà, đúng không? Chúc bạn vui vẻ và thành công nhé!
From nga (nga_nghiem2003@yahoo.com)
Chào bạn Mèo Mun, bài viết của bạn thật cảm động. Nó làm mình nhớ tới con Cún nhà mình, cả con Ki nữa (giống tên con KiKi của bạn nhỉ). Chú mình cho nhà mình con Ki khi nó mới được 3 tháng tuổi, nó dễ thương lắm, mập tròn, suốt ngày nó cứ tíu tít chạy quanh, cái đuôi nhỏ xíu cứ vẫy liên hồi. Cả nhà mình ai cũng thương nó…
Đã có rất nhiều kỷ niệm và niềm vui từ khi Ki bắt đầu sống ở nhà mình. Thế nhưng một ngày nọ, có mấy thanh niên lạ mặt chạy xe Honda vào làng mình lúc trời gần sáng, đã quăng dây xuống và kéo con Ki nhà mình đi.
Mình rất hiểu tâm trạng của bạn lúc này, nhưng đừng buồn nữa bạn nhé vì ở nơi nào đó trên thiên đường con KiKi của bạn sẽ sung sướng lắm khi biết rằng Mèo Mun đã và đang rất yêu quý nó, nhớ tới nó.
From dieu hoa (kickmeanother@yahoo.com)
Bạn thật là một ngươì hạnh phúc lắm đó, nghe bạn kể, chắc hẳn bạn đã có một thời gian dài bên nhau với kiki nhỉ. Từng hành động chi tiết của kiki được ghi lại rõ ràng như thế, tôi biết bạn yêu nó đến mức nào.
Tui thì không được may mắn như thế… chú chó nhỏ của tôi cũng là ki, nó là chó ta, hổng đẹp đẽ như chó cảnh, lại còn có bọ chét nữa, nhỏ chút chun mà lông rụng gần hết luôn. Nhưng mà… nó là chó của tôi, không thương nó thì ai thương nó đây? Hai chị em tôi thương nó lắm, ngày nào cũng thay nhau bắt bọ chét cho nó. Đến hồi dành được đủ tiền thì đạp xe lên tút siêu thị dạo một hồi thiệt lâu mua được chai xà bông tắm cho nó.
Rồi nó lớn dần, đẹp trai ra dần, tôi thấy mình là một người mẹ tài giỏi. Nhưng rồi, một ngày bình thường như bao ngày khác, một ngày mà chai xà bông vừa mua chưa vơi được một nửa, một ngày mà tiếng gọi của tôi đã không còn ai đáp lại nữa rồi, chuyện mà ai-cũng-biết-là-gì đó cuối cùng đã xảy ra. Người ta bắt mất ki của tôi, bạn của tôi… bị bắt mất rồi. Tôi ước giá lúc đó tôi cũng điên như bạn, cũng lao đi tìm con ki như bạn nhưng tôi không làm được như thế. Hay tại tôi không thương nó như bạn thương kiki, hay tôi hèn nhát, không biết nữa. Lúc đó chỉ đi thẩn thờ trên phố mong nghe tiếng chó sủa đâu đó, mong nó được ai đó tốt bụng đem về, tôi chỉ biết hy vọng… nó thậm chí còn chưa sống được qua sinh nhật một tuổi nữa.
Tôi định mùa mưa năm đó lấy tiền heo đất tổ chức sinh nhật cho nó… nhưng nó giờ đã không còn nữa rồi, tôi cũng từng cầu nguyện cho nó được vui vẻ trên thiên đường và được đầu thai ở nơi nào đó thật tốt. Tôi nghĩ là tôi sẽ không nuôi chó nữa, bởi không con chó nào thay thế được hình bóng nó trong tôi, nếu tôi yêu thương và ôm một con chó khác, tôi thấy mình có lỗi với con ki lắm.
Rồi mẹ đi chợ mua cho 2 chị em 2 con gà con, nhỏ chút xíu, dễ thương wá trời, nó làm tôi nguôi ngoai được phần nào.ngày nào cũng thả ra cho nó đi dạo quanh nhà, lũn chũn lũn chũn… Tôi đặt tên nó là lazerlord, hình như là một hiệp sĩ trong cái game hai chị em hay chơi, đặt tên cho thiệt kêu để nó sẽ khoẻ mạnh sống với tôi thật lâu… nhưng đời không êm đẹp như tôi tưởng. Một tai nạn xảy ra, mà nếu lúc đó nó lớn hơn một chút, có lẽ đã có thể vượt qua, nằm bẹp mấy ngày, nó cũng đi luôn. Tôi khóc ngon lành, khóc cho hiệp sĩ của tôi, khóc cả cho con ki nữa, khóc cho cả tôi, những ngày hạnh phúc của tôi sao bao giờ cũng ngắn ngủi như thế? Nếu đã vậy thì tại sao lại cho tôi gặp làm gì để rồi lấy đi để lại trong tôi những nỗi nhớ không bù đắp được?
Nhiều năm trôi qua, tôi nuôi chim, nuôi mèo, nhưng dù có thương yêu tụi nó đến thế nào, vẫn có ngày tụi nó bỏ tôi mà đi. Sự trùng phùng trên đời này phải chăng là để chia ly? Phải chăng tiếp theo hạnh phúc là khổ đau? Tôi không biết, nhưng dù sao mỗi cuộc gặp gỡ trên đời cũng đều là những điều thật kì diệu và tuyệt vời. Đối với tôi giờ thì chia ly là để lại được trùng phùng, mỗi điều đi qua cuộc đời tôi đều để lại biết bao nhiêu điều đáng nhớ. Bạn cũng vậy nhé, chắc hẳn bạn biết kiki sẽ không muốn nhìn thấy bạn đau khổ về nó đâu, hãy sống thật tốt cho mình và cho cả kiki nữa nhé.
From simple (simple932002@yahoo.com)
Mèo Mun này, bài viết của bạn đã làm mình khóc đấy, chỉ khóc len lén thôi, vì mình đang ở văn phòng mà… KiKi được sống với nhà bạn lâu nhỉ? Những mười mấy năm…
Mình nhớ đến con bạn cấp 3 của mình. Nhà nó cũng có một con chó rất già nhé, sống với nhà nó từ lúc bé tẹo hay sao ấy, đến tận khi già khụ. Bạn mình từng phải khổ sở vì bị con chó già lẽo đẽo theo đến tận trường. Đã mấy năm rồi, nhưng mình vẫn nhớ hình ảnh tức cười của con bạn nhấp nhổm nấp sau bụi cây trong sân của Bưu điện gần trường. Nhớ hình ảnh tội nghiệp của con chó già ngơ ngác giữa ngã ba đường khi đột ngột bị “mất dấu” cô chủ. Nhớ cảm giác ghen tị với con bạn vì không được chó nhà mình lẵng nhẵng theo đi học.
Gia đình mình sống với ông bà ngoại, nhà ở quê nên sân và vườn rất rộng. Ông bà mình, đặc biêt là ông ngoại thích loài vật lắm. Mình thừa hưởng đức tính này của ông ngoại, nhưng hạn chế một chút là chỉ thích chó thôi. Mình không may mắn như bạn, như con bạn mình, có một chú chó gắn bó suốt bao nhiêu năm như vậy đâu. Hình như phần lớn chó nhà mình nuôi đều được đặt tên là Ki (không phải là KiKi nhỉ), có lẽ bởi vì dễ gọi và là tên phổ cập hồi ấy.
Kể cho bạn nghe chuyện này. Hồi cấp 2, một buổi trưa mình đi học về, không có chìa khóa vào nhà. Mình thản nhiên rải đống cỏ khô, lá khô ra góc sân ngay đầu bếp, ôm con Ki đen nằm ngủ một giấc ngon lành cho đến tận khi mẹ đi làm về. Lúc ấy mình và Ki đen to ngang nhau. Có một thời gian nhà mình nuôi 2 con, con to là Ki (vẫn là Ki nhưng không phải Ki đen ở trên đâu), con nhỏ được mẹ đặt tên là Tun. Hồi ấy nhà mình cứ mưa to là nước lụt ngập sân và vườn. Nhà mình phải kê gạch để đi từ nhà xuống bếp. Mẹ và mình đã ôm bụng cười ngặt nghẽo khi chứng kiến cảnh con Ki to cao lực lưỡng thì rón rén đi trên từng chồng gạch để xuống bếp, còn Tun nhà ta bé người nhưng lại cứ lao ra phần nước ngập cao nhất lội ộp oạp, đúng ra là cu cậu thích vày nước đấy.
Mình nhớ con Ki trắng nhà mình. Nó có bộ lông trắng rất tây nhé (đúng ra là lông nó màu trắng ngà ngà kiểu cháo lòng). Đàn con của nó được di truyền màu lông của mẹ, à chắc của cả bố nó nữa nên con nào con nấy cũng xinh, màu lông trắng pha nâu, thích lắm. Mình đã từng vác cả đàn 4 con chiễm chệ lên giường, ấp ủ cả lũ trong chăn chiên. Chúng nó không nể nang gì, bậy hết ra chăn. Con bé con là mình đây chẳng biết làm sao, chỉ biết “hân hoan” chạy sang hàng xóm gọi bà về.
Còn một chuyện này mình kể chẳng biết bạn có tin không. Hồi mình học lớp 10, nhà mình có con Bim Bim (tên này do mình đặt đấy). Đã có lần nó bị ốm rất nặng, nặng lắm, nằm bẹp mấy hôm, rất thương…Bà ngoại cho uống thuốc, gọi cả bác sĩ vào tiêm, nhưng nó vẫn yếu, cứ nằm ủ rủ, không chịu ăn uống gì. Mình thấy bà đã làm đủ mọi cách rồi mà nó vẫn chẳng khỏi nên hoảng lắm. Mình không thể nào quên được hình ảnh nó nằm cuộn tròn, bẹp dí dị ở gốc cây roi.
Buổi chiều ấy mình ngồi cạnh nó, vuốt ve nó, thầm thì nói chuyện với nó, nước mắt cứ thế rơi lã chã… Thế rồi tự nhiên ngày hôm sau nó bắt đầu đứng dậy đi lại được, dần dần trở lại ăn uống bình thường. Mình vẫn nghĩ chắc chắn do cảm động với tình cảm của mình và nó nên ông trời đã thương tình…
Mấy năm học đại học ở Hà Nội, mình phải thuê nhà, nhà trọ nhỏ và chật, đôi lúc vẫn ao ước được nuôi một chú chó nhỏ. Mình thèm cảm giác mỗi khi đi đâu về, được một con chó xồ ra với cái đuôi ngoáy tít, mồm thì kêu ư ử như kiểu nhớ mình lắm, còn hai chân trước thì chồm lên ôm ngang người mình. Con Bim nhà mình hồi trước toàn như vậy đấy, thích thật…
Ra trường, mình chuyển nhà, ở cùng 4 đứa em. Vẫn là một căn nhà thuê thôi, không rộng rãi lắm đâu, nhưng là nhà riêng, lại 3 tầng hẳn hoi nhé. Mấy chị em nảy ngay ra ý định nuôi một con chó nhỏ. Hai thằng em được giao luôn cho nhiệm vụ kiếm tìm. Chiều hôm ấy, thằng em đón chị đi làm về, toe toét khoe luôn cuộc hành trình đi tìm mua chó của hai thằng, lơ ngơ thế nào lúc đầu còn được người ta chỉ đường lên tận Nhật Tân, nhưng cuối cùng vẫn mò ra chợ Mơ tha được về một con chó nhỏ.
Ngày đầu tiên con chó nhỏ ở nhà mình, rụt rè, bẽn lẽn lắm, rất lành, ngoan đến tội nghiệp. Mình đặt tên là Mít vì nó khá mũm mĩm, tròn vo như hạt mít vậy. Thằng em thì nằng nặc đặt tên là Bin-Gô, vì nó chê tên Mít là “quê”. Nó ra điều kiện cả nhà cứ gọi song song cả 2 tên, sau một thời gian con chó nhỏ quen với tên nào thì sẽ lấy tên đó là tên chính thức. Tội nghiệp con chó con, đã lạ nước lạ cái thì chớ, lại còn loay hoay với cả mớ tên gọi. Cuối cùng thì cái tên Mít đã được chính thức công nhận.
Lông Mít đen, 4 mắt nhé, mí mắt trên màu vàng nhạt, chân huyền đề nữa, 4 chân cũng có màu vàng nhạt luôn. Mít bụ bẫm, đáng yêu, giống hệt thằng em mình, thằng em béo tròn lũn cũn nên mấy đứa bạn của em đến chơi nhà đều tấm tắc “chủ nào, chó nấy”.
Nghỉ Tết, mấy chị em về Hải Phòng. Mình và thằng em phải ôm Mít sang gửi nhà bác của em. Ôm nó đi gửi ít ngày mà cứ thấy tội lỗi như mình bỏ rơi nó vậy. Khi cho nó vào chuồng của nhà bác, nó chẳng kêu ca gì nhưng ánh mắt thì đau đáu nhìn mình như đang trách mình lắm, ánh mắt ấy chẳng bao giờ mình có thể quên…
Quãng thời gian nghỉ Tết, mình nhớ Mít lắm, cứ gạ thằng em gọi điện lên hỏi bác xem Mít nhà mình có khỏe không. Tết ra, hồ hởi đón Mít về, còn lo không biết Mít có nhiễm phải thói hư tật xấu nào của mấy “anh bạn” ở cùng mấy ngày Tết hay không cơ. Mít chỉ được phép loanh quanh ở tầng 1 thôi. Thế mà có lần cả nhà đang quây quần trên tầng 2, mình thấy cu cậu ton tót leo bậc thang, mon men ở cửa phòng đấy. Mít rất dễ tính với khoản ăn uống. Ăn cơm bao giờ cũng vét sạch sành sanh, uống nước ác lắm, thằng em mình vẫn bảo Mít uống nước nhiều cho đẹp da, mỗi tội là uống nước hơi vô tội vạ nên thi thoảng cũng tè vô tội vạ.
Ngày ấy, trời mùa đông lạnh, sáng sớm mấy chị em rủ nhau sang sân trường Y chạy thể dục, cũng đua đòi cho Mít đi cùng. Cu cậu lũn cũn, ngoây ngoẩy chạy theo, thích lắm, béo tròn mà, chạy mà như kiểu lăn lông lốc ấy. Ai đi qua cũng liếc nhìn, mấy chị em tự hào về Mít ra phết. Mình dắt nó bằng xích, nhưng hình như bao giờ cũng là nó kéo mình đi.Vào đến sân trường được tháo xích một cái là lăng xăng chạy luôn, cũng ra vẻ có ý thức nâng cao thể lực lắm.
Sẽ còn rất nhiều chuyện để kề về Mít nếu không có một ngày, cũng vào một buổi sáng sớm, con em mình mở cửa đi chợ mua hoa sớm cùng đứa bạn. Cứ nghĩ vẫn là chương trình thể dục buổi sáng quen thuộc, Mít nhà ta nhanh nhẩu chạy trước. Thế rồi chẳng thấy Mít quay về nữa…Chỉ vài phút thôi mà.. Mình và con em đã lang thang cả buổi sáng hôm ấy, chạy quanh xóm, vừa gọi Mít vừa nhìn len lén vào nhà người ta, mình cũng đã hy vọng có thể nghe được tiếng nó kêu la, chỉ cần nó kêu lên một tiếng thôi… Mít cũng bị bắt mất như KiKi nhưng bạn thật may mắn vì đã tìm được KiKi, còn mình thì không…
Suốt trong quãng thời gian ấy, chưa bao giờ mình ngừng hy vọng có một ngày Mít sẽ tìm được đường về nhà. Mình đã nghĩ nếu Mít còn sống, nhất định nó sẽ nhớ đường để về nhà với chị em mình. Nó còn bé bỏng vậy, chắc chẳng ai nỡ thịt nó đâu nhỉ? Chẳng bao giờ còn thấy lại đôi mắt tròn xoe đen láy theo kiểu ngây thơ vô số tội của Mít, chẳng còn được ngồi chơi trò “bắt tay” với Mít, chẳng còn được mắng yêu Mít như ngày nào…
Mình vẫn giữ hai tấm ảnh của Mít trong điện thoại của mình, giữ mãi cùng tất cả những câu chuyện nhỏ về Mít.. Bạn cũng vậy nhỉ? Sẽ mãi giữ KiKi trong ký ức. Có khi Mít nhà mình đang chơi với KiKi nhà bạn ở thiên đường cũng nên, à mà KiKi là male hay female thế? Mình không nghĩ mình chia sẻ với bạn bằng một bài viết quá dài thế này. Nhưng thực sự bài viết của bạn đã làm mình rất xúc động, Mèo Mun ạ. Cảm ơn bạn rất nhiều. Nhất định sau này mình sẽ nuôi một con chó nhỏ. Sẽ nuôi từ khi nó bé tẹo cho đến khi nó già lụ khụ thì thôi…
From minhtram (tramvit@yahoo.com)
Mình có thể hiểu được tâm trạng của bạn khi viết bài này đó, vì ngày đó mình cũng tự tay nuôi một con chó chăm sóc nó và nhìn thấy nó lớn lên từng ngày. Mình có một cảm giác nó thương mình nhiều nhất trong nhà đó vì lúc nào nó cũng quanh quẩn bên cạnh mình khi buồn khi vui.
Lúc nào mình cũng tâm sự với nó vì mình coi nó như một người bạn vậy và cũng có những lúc mình tự hỏi không biết nó có hiểu những gì mình đang nói cùng nó hay không nữa. Rồi đến một ngày nó cũng bị bắt mất cũng do mình thôi. Vì nó chạy theo mình khi mình đi ra ngoài mọi người trong nhà thấy nó theo mình cứ nghĩ là mình biết nên không la nó. Mà mình có biết đâu đến khi về đến nhà mình đã không bao giờ được nhìn thấy nó nữa. Mình cũng đã đi tìm nó nhiều lắm nhưng mình không may mắn như bạn vì mình không tìm lại được nó.
Cho đến bây giờ nhiều lúc mình vẫn nhớ nó lắm, bạn có tin không con ki bạn tả có nhiều nét giống con chó mình lắm nên khi đọc bài bạn mình hơi ứa nước mắt đó. Cho nên đến bây giờ mình không nuôi chó nữa vì mình sợ cái cảm giác mất mát và hối tiếc lắm vì khi mất nó mình đã bỏ ăn và buồn mấy tháng trời luôn. Nhưng mình không mong là bạn giống mình đâu nhé mà mình mong rằng bạn sẽ mau chóng quên đi những chuyện buồn. Vì thời gian qua rồi nó cũng đã mất rồi có buồn nhiều thì cũng không giải quyết được gì. Bạn hãy vui vẻ lên hãy chỉ nghĩ đến những kỉ niệm đẹp khi bạn ở cùng nó. Chúc bạn những ngày sắp tới nhiều niềm vui mới…