Please log in or register to do it.

(Nhân dọn dẹp blog cuối năm)

Lâu rồi mình không đi massage mặt, trưa nay tranh thủ giờ nghỉ để đi… và lúc về ghé vào quán lề đường Láng Hạ uống cốc nước mía…. và một câu chuyện trực tiếp chứng kiến đã khiến mình bật khóc…

Cậu con trai ngồi ở chiếc ghế gần mình hua hua cái tay đi tìm cái sô đựng những chiếc cốc bẩn và ngồi rửa chúng khiến mình chú ý khi đang uống dở cốc nước mía…

Cậu con trai bị thong manh? Mình ngờ ngợ đoán thế… và lặng lẽ quan sát các hành động của nó. Cậu con trai rửa cốc xong lại hua tay đi tìm chiếc ghế ngồi… Vài phút cậu con trai nhắc mẹ: ”Đến giờ con phải uống thuốc rồi mẹ ơi”.

Bà mẹ lững thững đi pha gói thuốc bột màu đen cho vào chiếc cốc và đưa cho cậu con trai. Tay khuấy nhè nhẹ chiếc thìa để cho tan thuốc, cậu con trai hỏi mẹ: ”Hôm nay bán được mấy cây mía rồi mẹ?”.

Bà mẹ trả lời: ”4 cây con ạ”. Cậu con trai lại hỏi: ”Có còn khách đang uống không?” Bà mẹ nói: ”Còn một khách”. Chị ấy (tức là mình) đang ngồi gần con. Chừng 5 phút sau cậu con trai lại nói: Hôm nay bán được ít thế nhỉ? rồi đập một cái rất mạnh xuống cái ghế gỗ gần đó và nói một câu gì đó mình nghe ko được…

Câu hỏi của cậu con trai khiến người mẹ im lặng, rồi bà ra chiếc ghế gần mình ngồi. Bất chợt mình hỏi: ”Cô ơi, em nhà mình mắt bị yếu ạ?”. Bỏ chiếc nón trên đầu bà mẹ nói: ”Em nó bị cái u ở não. Khối u chèn vào dây thần kinh làm ảnh hưởng đến mắt. Đã phẫu thuật hai lần rồi mà u vẫn cứ mọc, mắt thì không nhìn thấy gì”.

Mình nghe và lặng im…. Rồi mình nói, cháu sẽ mua thêm 3 gói mía mang về, cô làm cho cháu. Bà mẹ đứng dậy lấy mía để xay nước và nhắc cậu con trai: ”Con đập đá cho vào túi”. Cái tay hua hua cậu bé tìm đường ra chỗ lấy đá, ra gần chỗ cột điện, trải hai túi nilong xuống kệ gần đó rồi cho đá ra đập từng cử chỉ của cậu – mình vẫn quan sát.

Có một điều khiến mình bất ngờ là lúc rửa cốc hay đập đá cậu con trai đều hát và chỉ hát lặp đi lặp lại 3, 4 câu gì đó, mình không nhớ hết chỉ nhớ 1 câu: ”Hỡi cánh diều ngày ấy mang bao giấc mơ tuổi thơ”…

Không biết câu hát đó nằm trong bài hát nào mà có cánh diều, giấc mơ… mình cứ cố nhớ mà ko nhớ ra được và rồi bỗng nghĩ viển vông: Liệu có cánh diều nào đó đủ mạnh để giúp cậu bé này nhỉ?…

3 túi mía đã xong, bà mẹ mang đến cho mình: Mình đưa tiền cho bà mẹ, đáng ra phải giả 20 ngàn thôi, nhưng mình đưa cho chị 50 ngàn và nói: Chị ko phải giả lại cho em. Em tặng chị…. Bà mẹ luống cuống… rồi cảm ơn…

Mình mang 3 túi mía vào cửa hàng massage vừa làm gần đó để tặng mấy chị nhân viên, các chị nói có biết cậu bé đó và kể thêm rằng: Bố cậu ấy là kẻ vô dụng vì thế mẹ cậu ấy rất vất vả.

Trên đường về hình ảnh cậu bé chăm chỉ làm việc, hồn nhiên hát vẫn xuất hiện… Bất chợt những dòng nước mắt cứ từ từ chảy ra…. Mình khóc – khóc giữa trưa…

6 năm về trước, cũng là khối u…. Mình bỗng giật mình nhớ lại… và thầm nói câu cảm ơn đến trời đất đã luôn mang lại may mắn cho mình…

Khóc giữa trưa, giọt nước mắt của mình như mặn hơn, chát hơn… Và một ý nghĩ giản đơn: Mong cho ngày mai, ngày kia và những ngày tiếp theo bà mẹ của cậu con trai sẽ bán được nhiều cây mía…

(Người viết: Hà Thị Cối, tức Mẹ Thóc Gạo – Copy lên blog Nguyễn Ngọc Long ngày 21/05/2008)

 

(Nguồn: Nguyễn Ngọc Long’s Facebook – February 5, 2013)

Cái gì bền vững hơn tòa tháp 108 tầng?
Đừng mua những gì vượt quá nhu cầu thực sự của bạn

Your email address will not be published. Required fields are marked *