Phải chăng trong không khí những ngày giáp tết như này mỗi con người chúg ta đều mang trong mình một nỗi bồi hồi với sự chờ đợi thời khắc bước sang năm mới cùng với quyết tâm cố gắng và bỏ qua những nỗi buồn cũng như những điều đã phai mờ ở lại với năm cũ? vô tình mọi người có để quên một thứ gì đó ở lạivới năm cũ không?
Tôi cũng giống các bạn, cũng đã từng vô tình bỏ lại một hình ảnh , một con người ở lại với năm cũ mà bây giờ tôi mới chợt nhận ra qua cuộc thi này, đó là hình ảnh:” ông đồ già bày mực tàu giấy đỏ bên phố đông người qua”. Mỗi năm xuân đến, hình ảnh ông đồ với mực tàu giấy đỏ đã in sâu vào tuổi thơ tôi khi được mẹ dẫn đến bên cạnh ông đồ để xin một chữ may mắn cho năm mới. tôi vẫn nhớ những hình ảnh đó: “khuân mặt ông Hiền từ, với đôi tay gầy gò viết lên những chữ như phượng múa rồng bay, mọi người đến xin chữ thì ông luôn tươi cười như mang trong mình một hạnh phúc khó tả”. nhưng thời gian trôi đi, tôi cũng cho ông vào quên lãng, hình như những tết gần đây đã không còn xuất hiện hình bóng của ông trong người tôi, để rồi hôm nay, khi đọc cuộc thi này tôi mới chợt nhớ ra hình bóng ông đồ xưa trong tôi chưa hề mất mà chỉ bi chôn vùi theo thời gian.
Hôm nay cũng đã 23, chắc ông đồ cũng đã bày mực tàu giấy đỏ bên chỗ khu phố đông người ấy, phải rồi tôi cũng sẽ ra thăm ông và xin ông những chữ tốt lành may mắn cho năm sau.. Và ông đồ sẽ mãi gắn với hình ảnh tết xưa trong tôi mà không bao giờ phai nhoà.
( Bài dự thi “Tết xưa chưa mất” của Dế Cơm)