Please log in or register to do it.

Bầu trời sáng đầy những sương sớm, cái giá rét của mùa đông như vẫn vòn vương vấn điều gì đó mà chưa chịu đi. Hỡi ôi! Ai nỡ lòng mở lên một tuyệt phẩm “Happy new year” của Apba, lại làm cho lòng người dợn dợn vọng về cố hương để rồi thương nhớ biết bao là cái tết cổ truyền của dân tộc.

Cái tiết trời se lạnh đầu xuân cũng khiến lòng người bổi hổi nhớ về tết, cái khúc ca ấy nghe cũng câu hiểu, câu chăng nhưng không hiểu tại sao lại có sức mê hoặc lòng người đến thế. Tôi nhớ tết vì được về với mẹ, với tôi, nhắc đến tết là tôi nghĩ về mẹ. Chắc có lẽ mẹ là người mang cho tôi những niềm hoài cảm riêng tư về cuộc đời, mẹ dạy tôi cách yêu và cách tiếp nhận những gì tốt đẹp mà cuộc sống khoản đãi cho tâm hồn. Tôi nhớ lại những ngày cùng mẹ đi chợ tết.

– Dậy nào, hai cái thằng này, ngủ gì mà nhiều, thế có định đi chợ tết
Mẹ vào, mẹ dùng tay vuốt dọc hai bên cạnh sườn rùi bóp cho tới tận gót
– “Vươn vai chóng dải chóng dài như cô Quét nào!” ( Cô Quét là
người làng bên, ai cũng biết cả, cô ấy thấp lắm, hồi nhỏ sáng nào mẹ cũng gọi anh em tôi dậy như thế ý là mong con mình được cao lớn sau này, thế mà mãi lớn tôi mới hiểu được) Nhắc đến chợ tết chúng tôi dậy ngay, cùng mẹ đi chợ quên luôn ăn uống, vì biết rằng thế nào mẹ cũng cho ăn cháo lòng ở trên chợ. Thế là những ngày tết của chúng tôi được bắt đầu bằng những buổi chợ.

Tết của mẹ

Nhớ ôi chợ tết…

Trên con đường dài đầy nắng xuân ấm áp, mọi người đổ ra đường náo nức, anh em chúng tôi như quên đi cả mệt, tíu tít bên mẹ. nhớ lại buổi đó, lòng tôi chợt nhớ đến một ý thơ của Đoàn Văn Cừ:

“Dải mây trắng đỏ dần trên đỉnh núi

Sương hồng lam ôm ấp nóc nhà tranh

Trên con đường viền trắng mép đồi xanh

Người các ấp tưng bừng đi chợ tết”

Mẹ trong cái không khí khấp khởi nhộn nhịp ấy như cũng bần thần
suy nghĩ về điều gì? Chắc mẹ đang ghi nhớ những thức cần mua.
– Đến chợ rồi ! – thằng cu em hô to
Chợ tết nơi thôn quê bình dị, tuy nhỏ bé nhưng đủ cả, tuy nhỏ bé
nhưng đủ các thức. Những cụm hoa tươi, những cành đào, cành quất sặc sỡ như làm ấm thêm tình xuân cho khu chợ tết nhỏ bé này. Mẹ mua cho mỗi thằng một cái bắp ngô rồi vừa ăn, vừa bám đuôi mẹ đi sắm sáp.

Mẹ mua đồ gói bánh trưng, nào lá dong, lạt giang, một cành dào phai
và cả ba cân thịt lợn về nấu đông…, mẹ mua cho bố cả một cân thuốc lào để bố hút ngoài Giêng. Hai thằng con có cái bắp ngô gặm gụi mãi chẳng hết, cứ nhè mồm ra gặm, nhìn thật nhếch nhác. Nhìn bộ dạng như thế, mẹ cũng không quên mua cho mỗi thằng một cái áo len để mặc đi lễ tổ đầu xuân. Hương xuân như cũng để cho mẹ như được trẻ ra, được xuân hơn, mẹ cười cũng nhiều, mẹ cười tươi xinh như hoa đào. Mẹ đi với hai thằng con trai của mẹ, mẹ tự hào lắm vì ai cũng khen chúng tôi cả, ai cũng bảo: “hai thằng cu nhà bác thích nhỉ, thằng nào cũng đẹp trai” (Anh em tôi chỉ biết nhè mồm gặm ngô chứ có biết đẹp đẽ là cái chết tiệt gì, nghĩ lại thấy cũng thật hài)

Cũng hòm hòm đồ rồi, mấy thứ như đường, đỗ, mì chính…lần mẹ đi chợ huyện với thầy mẹ đã mua cả rồi, mẹ bảo mua trên đó nó rẻ hơn, bớt được mấy đồng thôi nhưng cứ rẻ là mẹ thích. Khắp chợ người động như trẩy hội, người cầm đào, cầm giò, người dắt trẻ tưng bừng khắp các quán hàng. Các cô, các chị hàng xén, ai cũng cười như nắc nẻ, tiết xuân làm cho mỗi con người ấy bớt đi cái vẻ canh chua, giờ đây họ như chính những thành viên trịnh trong trong bữa tiệc tết đang diễn ra trên vùng quê thân yêu này. Ba mẹ con cũng đã mang đầy thứ rồi, trên đường về, người đi đông như hội. Khuôn mặt mẹ đang vui bỗng như bần thần : “Thôi quên mua mấy cây mùi già về để mồng một rửa mặt rồi”. mẹ lại bảo hai đứa ngồi đây đợi, mẹ chạy ù quay lại mua. Không năm nào mẹ quên nấu nước hoa mùi rửa mặt cho cả nhà trong mấy ngày tết, mẹ thường vừa rửa cho thằng cu em vừa kể mồng một mà rửa mặt bằng nước nấu từ cây mùi già thì cơ thể cả năm sẽ khỏe mạnh, thơm tho sạch sẽ.

Tất tưởi về nhà, bố đang ngâm bài thơ tết để cho ba ngày đầu năm xã còn phát trên đài phát thanh. Bố ngâm hay lắm, cả những cách nhấn nhá, cách ngân và cách vào cũng thật khễ khàng. “ Bố bắt đầu đây, ba mẹ con nghe rồi duyệt cho bố nhá”:

“Sáng mồng một, sớm tinh sương

Me tôi cấm chúng tôi ra đường

Mở hàng mỗi đứa năm xu rưỡi

Rửa mặt hoa mùi nước đượm hương.

Âm thanh của thầy đọc như văng vẳng bên tai hôm nào trở lại như in
trong tâm trí tôi, hàng xóm cũng đã tắt hẳn cái âm thanh của bản nhạc ngoại quốc tuyệt diệu kia để lại tôi trơ trọi với nỗi hoài cảm về mùa xuân trên quê hương, về tết cổ truyền. Lòng tôi lại rạo rực hồi cố về tuổi thơ, hồi cố về mẹ với những phiên chợ tết. lòng chợt ấm áp biết bao nhiêu trong cái cô lạnh nơi viễn xứ.

Tết xuân luôn là một khoảng vọng, một sự khoản đãi cho ấm lòng người lữ thữ.

 

(Bài dự thi “Tết xưa chưa mất” của Quá Nhi)

TẾT TRONG TÔI!!!
TẾT TRONG TUỔI THƠ EM

Your email address will not be published. Required fields are marked *