Em ạ, anh vừa mới làm một người đau khổ. Mà theo cách nói của người đó thì “không ăn, không ngủ” được, chỉ “khóc, khóc và khóc”, và “sống như chết rồi, như một người mất hồn”… blah blah blah… Nếu người ta đọc được những dòng chữ này thì sao nhỉ? Không biết nữa, nhưng thú thực là anh cảm thấy vô cùng có lỗi trong chuyện ấy. Vì ai mà xảy ra cớ sự như vậy em có biết không?
Tất cả đều hoàn hảo, chỉ cần anh “nói một tiếng yêu”, tất cả sẽ trở nên thoải mái. Nhưng anh không thể, vì ngay giây phút ấy, anh cảm thấy anh nhớ em hơn bao giờ hết. Anh thèm được ở bên em hơn bao giờ hết. Anh đã từ chối tình cảm một người khác để chấp nhận làm một cái bóng trong cuộc sống của em. Để nói với em rằng “hãy cứ để anh như thế. Anh không đòi hỏi gì hết, không một cái gì ở em hết”. Uh, anh chấp nhận như vậy đấy, chấp nhận làm một người thứ 3, yêu đơn phương, âm thầm và tội lỗi. Chấp nhận “nhìn” em đăng status trên facebook, sửa status ở Yahoo nói thương nói nhớ một người… khác nữa. Anh có bị điên không?
Không biết, không biết… Anh không muốn thế một chút xíu nào. Anh muốn em là của anh, anh muốn ôm em, muốn hôn em, muốn em yêu, em nhớ tới anh. Nhưng anh không làm được. Vì em đã dành tất cả cho người ấy.
Khi em nói “Nghiêm túc nhé, anh bỏ qua em đi, và tìm một người khác để yêu”, cũng là lúc anh cảm thấy anh mê muội với tình yêu của anh dành cho em hơn bao giờ hết. Anh bảo, xin em, đừng bắt anh không được yêu em, vì… anh không đòi hỏi gì ở em hết.
Cũng 1 năm rồi, anh nghĩ là anh chờ được. Anh chờ tới ngày em sẽ chia tay. Anh có độc ác không? Có. Anh trông chờ ngày ấy, để em quay lại với anh. Nhưng ngoài miệng thì anh bảo “Thực ra anh chỉ cần nhìn em hạnh phúc, dù với bất cứ ai hay dưới bất cứ hình thức nào”. Ha ha ha, anh đúng là một thằng ranh con nói láo không ngượng miệng.
Chẳng sao cả, vì anh rất yêu em.