Biển mang giông tố sao lạnh lùng quá? Chỉ còn đó những ngôi mộ gió không người. Nỗi xót xa cho người đã khuất. Thân xác hư hao phiêu dạt đến nơi nào? Dù linh hồn óan than nơi đây? Trôi dạt đến phương nào?
Nhịp bài hát bất thường, khi nhanh, lúc chậm, khi trầm hùng, lúc bi ai. Các nốt nhạc khi réo rắt như bài ca hiền hòa của biển, lúc gào thét như những con sóng trong cơn điên lọan của đất trời. Để rồi cuối cùng, tất cả chùng xuống, tĩnh lặng và chỉ còn lại tiếng vi vu của gió, tiếng rì rào của biển. Không thanh bình mà đầy bất trắc. Hình ảnh một bà mẹ khóc con đến khô nước mắt, một người vợ vật vã trên bãi cát ngóng tin chồng đã được truyền tải đầy đủ qua ngôn ngữ của âm thanh…
Bão tố rồi sẽ đi qua và nỗi đau kia sẽ vơi đi với số chia là 80 triệu người dân trên mảnh đất hình chữ S. Hàng ngàn, hàng vạn con sóng vẫn nối đuôi nhau tràn vào bãi cát, rồi lại ồ ạt cuộn chảy ra đại dương xa tít. Lớp này tiếp nối lớp kia, đó là quy luật và không bao giờ thay đổi được. Chừng nào biển còn sóng, thì những ngư dân còn phải ra khơi nhưng ngày mai sẽ khác. Đó là lúc mặt trời lên, biển êm đềm như bao năm vẫn vậy, sóng thôi gầm rú mà nhẹ nhàng, tĩnh lặng, đưa những chiếc thuyền đi và trở lại bến bình an.
… để lại có tôm cá đầy khoang, cho cuộc sống người dân vơi đi vất vả. Để sẽ không còn những chia ly và tang tóc, để cho trai gái vùng biển giữ trọn vẹn lời thề và để cho “biển” và “thuyền” được ở bên nhau mãi mãi.
httpv://www.youtube.com/watch?v=YFaxSIIp6JU
httpv://www.youtube.com/watch?v=gD2jjKUhaPY