Tết năm 2009 (kỷ sửu), chạy ngược chạy xuôi mà không kiếm được vé máy bay về Hải Phòng nên tôi đành nhắn tin cho hơn 10 người bạn nhờ mua vé giúp. Kết quả là đến chiều 29 Tết thì nhận được 4 tin nhắn một lúc thông báo “đã đặt được vé giúp Long rồi”. Thế là bỗng nhiên tôi có tới 4 cặp vé khứ hồi, để… dành bay từ từ!
Sau đó khá lâu, đến tận tháng 09/2010 tôi mới có dịp ra Hà Nội. Lục tìm lại mấy chiếc vé máy bay thì không tài nào tìm nổi (cái tật hay quăng đồ đi lung tung là vậy đó). Liên lạc với người nhờ mua vé thì bạn nói đặt giúp qua đại lý. Lấy số gọi qua đại lý thì gặp một bạn nữ, bạn ấy rất nhiệt tình giúp nhưng vì quá thiếu thông tin nên đã không thể truy tìm lại được tung tích chiếc vé thất lạc.
Không nhớ mã code, không nhớ số hiệu chuyến bay, không nhớ ngày tháng hành trình, không nhớ vé đặt mua của hãng VietnamAirlines hay Jetstar nữa! Thông tin duy nhất tôi có thể cung cấp cho bạn ấy là vé đặt cho hành khách Nguyễn Ngọc Long và bay vào dịp Tết! Tại tôi cứ hy vọng đại lý có lưu thông tin hành khách và có thể truy ra được, nhưng “thời gian xa quá nên dữ liệu của hệ thống đã bị hủy rồi anh ạ, em rất tiếc. Nếu anh cần thêm thông tin thì cứ liên hệ lại với em”.
Tôi nhìn đồng hồ, khi ấy là 4h chiều. Đến khoảng 9h15 phút tối cùng ngày, một số di động gọi lại cho tôi:
– Alo, anh có phải là anh Long không ạ?
– Uh mình là Long đây.
– Em ở bên phòng vé … (nghe không rõ), hồi chiều anh có gọi lên nhờ tìm thông tin vé nhưng không tìm được, không biết anh đã mua vé mới chưa?
– Ngày mai mình sẽ tự đặt trên website được rồi bạn ạ (tôi cố tình nhấn mạnh việc tôi có thể tự đặt trên website vì tôi nghĩ công ty này định “gạ gẫm” tôi mua vé).
– Vậy anh đừng đặt anh nhé, hồi tối em có thử ở hệ thống đặt chỗ đại lý của Vietnam Airlines thì có xem được thông tin các chuyến bay đợt Tết. Nếu anh đặt ở bên em mà mua vé của Vietnam Airlines thì em có thể dò tất cả các chuyến bay 10 ngày trước Tết và có thể tìm được thông tin của anh…
– Nhưng lỡ mình mua vé của Jetstar thì sao? Mất công bạn quá.
– Dạ không có gì anh ạ, thực ra từ tối đến giờ em cũng tìm được một ít ngày rồi nhưng chợt nhớ ra gọi điện cho anh không mắc công anh lại đi mua vé mới. Giờ trễ rồi, ngày mai lên công ty em sẽ tìm tiếp cho anh, được hay không em cũng sẽ thông tin lại.
– Cảm ơn bạn nhiều lắm nhé.
***
Đến chiều hôm sau thì bạn ấy gọi lại cho tôi báo tin vui đã tìm được vé, và giúp tôi đổi thời gian bay mới. Tôi hỏi mất bao nhiêu tiền phí, thì bạn ấy trả lời “vé của anh là vé VIP nên đổi ngày tháng và hành trình không mất phí anh ạ”.
– Còn phí đại lý thì sao hả bạn?
– Không mất đâu anh ạ, anh cứ yên tâm nhé. Giờ anh cúp máy đi để em nhắn thông tin hành trình mới qua cho anh cho khỏi quên. Nếu cần thêm thông tin gì anh cứ gọi cho em nhé.
Chẳng biết là may hay rủi mà chuyến đi đó, tôi gặp chút trục trặc trong công việc nên phải đổi vé tới… 3 lần (không tính lần đổi hành trình đầu tiên) và cảm thấy rất ngại với bạn gái ở phòng vé. Nhưng trái ngược với vẻ “rụt rè vì làm sai” của tôi, bạn ấy rất nhẹ nhàng, ân cần và nhiệt tình trợ giúp.
Khi quay lại Saigon, vì quá cảm kích với bạn gái này mà tôi đã nhắn tin xin họ tên và địa chỉ công ty để… viết thư qua cảm ơn (vì tôi chỉ biết mỗi số điện thoại phòng vé và các giao dịch còn lại bạn ấy gửi giúp tôi qua tin nhắn). Nhưng bạn ấy đã từ chối và nói với tôi rằng bạn ấy tên “Tuyen”, nếu mai mốt có đi đâu thì nhớ ủng hộ và giới thiệu bạn bè giúp là được rồi.
***
Nhiều lần sau đó tôi cũng có việc ra ngoài bắc, nhưng vì đặt vé trên Internet khá dễ dàng nên tôi cũng không liên lạc lại với Tuyen. Cho đến ngày hôm qua, vì có việc cần đổi một vé do người khác đặt dùm mà không thể tra cứu thông tin trên web được nên tôi mới nhớ đến Tuyen. Trong danh sách tin nhắn của mình, chỉ có một người duy nhất mà tôi không xoá sau gần cả một năm trời, đó là Tuyen. Vì tôi vẫn giữ ý định một lúc nào đó sẽ viết thư qua công ty bạn ấy để cảm ơn.
– Alo, Bạn Tuyền ở bên phòng vé phải không ạ?
– … Dạ, em ở bên phòng vé, nhưng em là Tuyên anh ạ. Không biết anh có nhầm lẫn gì không hay anh muốn gặp Tuyền ạ?
– À không, mình muốn gặp Tuyên. Mình có vé này muốn nhờ bạn đổi giúp hành trình, sau đó mình sẽ mua thêm một vé nữa.
Vẫn với tính cách nhiệt tình và tận tâm vốn có, Tuyên giúp tôi hoàn thành mọi thủ tục và hẹn ngày mai ghé công ty Tuyên lấy vé. Tôi định bảo cứ gửi mã code vé qua SMS và tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản công ty, nhưng suy đi nghĩ lại lại thôi.
Tự nhiên tôi muốn ngày mai sẽ mua một bó hoa thật đẹp và mang qua phòng vé để tặng Tuyên.
Thế nhưng, dự định đó bị thay đổi vào phút cuối. Tôi nghĩ người như Tuyên sẽ cảm thấy ái ngại khi tôi làm vậy. Tôi nghĩ, thôi cứ qua đó lấy vé cho biết rồi tính sau.
Đến địa chỉ phòng vé, tôi hơi bất ngờ một chút vì nó không “hoành tráng” như tôi tưởng tượng. Tại tôi cứ nghĩ Tuyên là “thành quả” quy trình tuyển dụng và đào tạo kỹ càng của một công ty có quy mô rất lớn!
Bước vô ngôi nhà 3 tầng trong con hẻm nhỏ ở đường Cộng Hoà được thuê lại làm văn phòng tôi thấy có vài nhân viên ngồi làm việc. Tôi nói muốn gặp Tuyên.
Đi ra khỏi phòng vé, tôi cảm thấy rất hài lòng với những gì mình được nhận với số tiền chênh lệch hơn việc đặt mua trực tuyến chẳng đáng bao nhiêu. Tôi cứ nghĩ mãi về hình ảnh sau cùng của Tuyên, lấy hai tay đưa bao thơ đựng vé cho tôi, nở nụ cười thật tươi và nói “tụi em cảm ơn anh nhiều lắm, mong anh sẽ tiếp tục ủng hộ phòng vé ATAS” (bây giờ thì tôi đã biết phòng vé này tên gì rồi).
Tôi chạy xe trên đường và thấy rất sảng khoái dù trời chang chang nắng. Vừa rồi, tôi để ý thấy bàn làm việc của Tuyên hơi thiếu sinh khí. Nên chút nữa thôi, lên tới công ty, tôi sẽ truy cập vô netflower.vn đặt mua một lẵng hoa tươi mãi mãi và nhờ các bạn ấy gửi đến Tuyên kèm theo một tấm bưu thiếp dễ thương. Tôi dặn dò netflower rất kỹ, rằng “hãy giúp tôi tìm một người giao nhận thật lịch thiệp và dễ thương để đến đúng 9h sáng ngày mai, gửi cho Tuyên món quà nhỏ này. Và vì đây là việc quan trọng nên tôi rất khắt khe trong việc chọn “đối tác”. Tôi đặt lòng tin vào các bạn”.
Có một điều mà tôi còn quên chưa nói, là đến tận trước buổi chiều ngày hôm qua, tôi và Tuyên vẫn chưa bao giờ gặp mặt và nói chuyện qua điện thoại. Khi gọi cho Tuyên, tôi cũng dùng một số khác hoàn toàn với số mà tôi đã sms suốt 7-8 lần với Tuyên đợt trước.
Vấn đề cuối cùng mà tôi đang suy nghĩ mãi, là có nên dặn các bạn netflower đừng tiết lộ thông tin về người tặng hay không?
Hay quá, một câu chuyện cuộc sống thường ngày nhưng rất cảm động. Thanks anh Mèo mun, đọc blog của anh rất thú vị. :)
Hay quá ! Mèo Mun con ngừoi sống vừa có nghĩa có tình,đọc xong mây bài viết của em Hâm Mộ wá đi