Chưa bao giờ anh thấy nhớ em nhiều như lúc này. Trong đêm trắng, không gian tinh khiết đến nặng lòng, tại sao người anh nhớ đến day dứt lại là em? Em có phải người anh yêu không?
Chắc là không, em nhỉ? Có những thứ tình cảm còn cao hơn tình yêu một bậc. Chẳng phải trong những lúc em cảm thấy cô đơn nhất, chới với nhất thì người em tìm đến trong số hơn mấy trăm người bạn cuối cùng cũng lại là anh? Nhưng đó có phải là tình yêu không?
Chắc là không, em nhỉ…
Thật tiếc khi trong sâu thẳm nỗi buồn, trong những lúc lý trí trở nên cô độc và kiệt sức, thì người anh nhớ đến lại không phải người yêu anh. Giá như anh đừng bấm điện thoại trong đêm để chia sẻ với em điều đó. Giá như em đừng trả lời tin nhắn đó. Đơn giản vì em không phải người anh yêu. Vì chữ đó đã xa lắm rồi.
Nghiêng nghiêng trong miền ký ức, có hình bóng nào khe khẽ vụt qua. Quê mình đêm nay có lạnh lắm không em? Dưới ánh đèn vàng cô độc và những con đường vắng lặng dài tít tắp, ai sẽ là người cầm tay em và truyền hơi ấm. Chắc không phải anh rồi, vì chúng mình không phải là những kẻ yêu nhau. Nhưng chắc cũng chẳng là ai khác, vì em đâu thể yêu ai nữa, ngoài anh?
Giá như em đừng nói ra câu nói đó. Giá như em cứ quên anh đi, có phải sẽ tốt hơn không? Chắc là khó lắm, vì chúng mình có yêu nhau đâu mà lại phải quên.
Từng người thân lần lượt dời bỏ em đi. Chỉ anh còn ở lại. Anh sẽ ở lại vì anh không yêu em. Anh yêu em thì anh sẽ phải xa em.
Thế nên, cần lắm những đêm trắng để trút vơi lòng đầy, em ạ…
(Nguồn: Nguyễn Ngọc Long’s Facebook – May 16, 2013 at 12:04AM)