6 năm trước mình được gặp bà. Đó là lần đầu tiên bà vô Sài Gòn thì phải. Mình hỏi bà đã đi chơi ở Sài Gòn nhiều chưa? Bà bảo bà chưa đi chơi nhiều. Vậy sẵn xe đây, con chở bà đi chơi lòng vòng cho biết, chứ ở khách sạn mãi làm gì buồn lắm.
Lúc đó mình chạy chiếc xe wave cũ cà tạch cà tàng của bố, biển 16T3165. Bà nhìn bảng số xe rồi hỏi ơ thế con ở Hải Phòng à? Vâng, con ở Hải Phòng bà ạ. Thế cũng gần bà nhỉ. Bà ở ngay Quảng Ninh.
Tối hôm đó mình vận dụng hết kiến thức về du lịch mà một người bạn chỉ cho những ngày đầu tiên bước chân vô Sài Gòn để vừa đi vừa nói lại cho bà nghe. Từ lịch sử 4 cửa Chợ Bến Thành, cho tới ý nghĩa của Hồ Con Rùa, qua tới Nhà máy Bason, bến cảng Nhà Rồng, chùa Ấn Độ…
Khi ấy nhìn bà phúc hậu lắm. Mình bảo bà ơi bây giờ thấy con cái trưởng thành hết rồi bà vui nên bà đầy đặn khỏe mạnh thế này đúng không. Bà cười bảo ừ bà vui nhưng các con phải giục thằng Nghĩa cưới vợ đi, bà muốn có cháu thì bà vui hơn. Khi ấy bà nặng 65 cân nhưng rất hoạt bát và nhanh nhẹn, có giọng nói hơi phảng phất buồn.
Chiều nay vô bệnh viện ung bướu thăm bà. Mình bàng hoàng không tin vào mắt. Bà nằm đó trong bộ quần áo trắng, người gầy rộc lại, chỉ còn có 35 cân. Thật không thể nào tin được. Mình đến bên đầu giường cầm tay bà hỏi bà có nhận ra con không? Bà nói có, bà nhận ra con mà. Bà quay qua em Hằng nói “bà cứ nhớ có thằng đen đen nó đưa bà đi chơi. Hai bà cháu đi chơi mãi bà tưởng bị lạc rồi. Bà cứ nhớ là nó ở Hải Phòng đấy, nhưng nó nói giọng miền nam. Bà nhắc nó suốt”.
Bà nói đỡ bà ngồi dậy chứ một mình bà ngồi không nổi. Mình đưa tay xuống sau lưng đỡ mà thương bà cầm lòng không nổi. Người bà khẳng khiu, căng tay cẳng chân gầy guộc, cái áo vạt xuống, hở ra phần chỉ khâu vẫn chưa lành hẳn. Hỏi bà có đau không bà bảo bà đã đỡ nhiều rồi. Bà nói mấy hôm nay bà đã ăn cháo được. Ban đêm bà cũng ngủ được một giấc đến sáng, không phải lo cho bà đâu.
Thực ra thì có muốn con cũng đâu lo được gì cho bà? Mình với em Hằng qua ngồi chơi và nói chuyện cũng thấy lâu, mà vo lại giỏi lắm được chừng ba chục phút. Cứ hình dung 48 lần như vậy mới hết một ngày là thấy thời gian trong bệnh viện nó dài đằng đẵng đến thế nào. Mình bảo bà sắp khỏe rồi, con thấy bà khỏe, sắc mặt bà có thần thái lắm, cuối tuần này là bà sẽ được về thôi. Bà phải nhanh khỏe, bà về để con lại đưa bà đi chơi 1 lần nữa nhé.
Bà bảo không, sao lại 1 lần, bà phải đi chơi với con nhiều lần nữa chứ. Ôi bà lạc quan quá. Thế thì con sẽ đưa bà đi chơi nhiều lần. Nhưng mà bà phải khỏe đã. Bà khỏe đi, con qua nhà chơi rồi bà nấu cơm cho con ăn nhé? Bà bảo bà sẽ nấu cho con ăn, bà sẽ nấu cơm bắc cho con ăn, bà nấu canh chả cua nhé, đặc sản Quảng Ninh quê bà đấy. Bà nói là bà bị bệnh, bà vui cũng vậy mà buồn cũng vậy, thế thì sao phải buồn; bà cứ vui cho con cháu khỏi phải lo nghĩ cho bà.
“Bà vui cho Nghĩa nó yên tâm đi làm”.
Mình hỏi bà muốn ở đây hay về Quảng Ninh hơn? Bà nói nửa thì bà muốn ở đây, nửa bà lại muốn về, nhưng mà bà về thì bà nhớ cháu nội bà không chịu được. Bây giờ bà vui rồi, bà có Oscar là cháu nội bà. Coi như hoàn thành tâm nguyện của bà hồi 6 năm về trước.
Hai đứa xin phép ra về, bà lại nhắc là nhất định chờ bà khỏe để đưa bà đi chơi tiếp, rồi qua nhà bà nấu cơm cho con ăn nhé. Thật khâm phục tinh thần lạc quan hiếm thấy của bà. Chẳng biết bà có nắm rõ tình trạng bệnh hay không, còn mình thì được biết bà bị ung thư giai đoạn cuối, và đã di căn. Lần mổ này là bác sĩ cắt một phần dạ dày của bà.
Ra khỏi phòng thăm bệnh lại đập vào mắt la liệt những mùng mền chiếu gối của những gia đình trông bệnh. Một buổi tối “cao hứng” đưa bà đi chơi có đáng bao nhiêu mà bà nhớ suốt 6 năm trời. Nhớ lại buổi hôm ấy trời lồng lộng gió, bỗng thấy trong lòng trống trải và mênh mang một nỗi buồn khó tả.
(Nguồn: Nguyễn Ngọc Long’s Facebook – Tue, 12 Mar 2013 at 05:02 PM)