Về nhà đi
con đường của đất cát sẽ làm bàn chân ta bớt đau
mùi hương thơ ấu sẽ mang về một tiềm thức khác
bỏ lại hết những núi cao và mây trắng…
những vực sâu và đá tảng…
cho một lần thảnh thơi…
Về nhà đi
ở nơi đó có những người sinh ra ta đang mỉm cười…
(Trích “Về nhà đi” trong tập “Đi Qua Thương Nhớ” của Nguyễn Phong Việt)
(Nguồn: Nguyễn Ngọc Long’s Facebook – February 02, 2013 at 06:34PM)