Please log in or register to do it.

Tháng 2/1979, bố, lúc đó trong Đoàn quân tình nguyện Việt Nam tại chiến trường Campuchia chống diệt chủng Polpot, trong một đêm yên tiếng súng hiếm hoi nghe đài TNVN, bản tin về chiến tranh biên giới, đã chảy nước mắt lo cho anh trai, là bác ruột mình. Linh tính của tình máu mủ đã không sai, nhiều ngày sau, qua thông tin liên lạc cực kỳ lạc hậu lúc bấy giờ, bố hay tin bác đã hy sinh sau 10 ngày chống quân bành trướng xâm lược.

Bà nội lúc đó nhận tin dữ, đau đớn khóc khô nước mắt, nằm bẹp trong nhà, vì 2 cuộc kháng chiến qua rồi, mà bà vẫn còn 2 con trai dứt ruột nơi mặt trận, một vừa hy sinh, một chưa biết rồi sẽ sống chết ra sao nơi chiến trường khốc liệt.

Có lẽ ký ức và nỗi lo sợ chiến tranh bất cứ lúc nào cướp đi người chồng nơi trận mạc từ máu mẹ đã truyền sang mình khi mình còn trong bào thai, nên lúc bé tí bé tẹo mình đã sợ chiến tranh và luôn mong bố về, được bố bế ẵm “con gái rượu” trong những ngày nghỉ phép cực ít ỏi và 1,2 năm mới có 1 lần của bố.

Lúc đó, nhiều người miền Bắc vẫn truyền nhau sự lo lắng về chiến tranh tái diễn, khi mà những cuộc chiến khốc liệt đã kéo dài quá lâu, nghe đến chiến tranh ai nấy đều thắt tim thắt ruột.

Rồi cũng đến lúc chiến trường tạm yên. Bố về, cuộc sống đỡ khó khăn hơn đôi chút, vì mẹ có thêm vai gánh vác san sẻ.

Kỷ vật chiến trường của bố là một túi nhỏ đạn súng ngắn, sau đó sợ các con nghịch ngợm, bố đã tháo bỏ. Cùng với một bộ quân phục màu xám đen của Polpot khi chúng tháo chạy.

Chỉ duy nhất 1 lần, khi ai đó nói gì đó về thằng TQ, khi nhìn bức ảnh truyền thần của bác cả rất đẹp, rất hiền và ánh mắt vui vẻ đầm ấm đặt trên ban thờ, bố nói “Thằng Tàu là kẻ thù của gia đình mình”.

Trải qua nhiều vất vả của gia đình trong điều kiện giao thông đi lại khó khăn của những năm cuối 80 thế kỷ trước,, phần xương cốt của bác mới về được với quê cha đất tổ.

Ngày 26 này giỗ bác. Một người trong ký ức của gia đình, họ hàng là “đẹp trai, hiền lành và cực kỳ vui tính, đã bị kẻ thù cướp đi, khi kẻ thù tưởng như có thể đã là bạn, hòa bình tưởng như đã là vĩnh cửu.

Kẻ thù mà coi là bạn, khó, tiền bạc thì có thể quên, nhưng xương máu thì quên thế nào. Hiểu kẻ thù rõ nhất phải nhìn qua người thân, máu thịt của mình mới ngấm!

> Nguồn: facebook Hue Tran
> Minh họa: Nguyễn Ngọc Long Blackmoon
> Tựa bài: đặt lại

(Nguồn: Nguyễn Ngọc Long Blackmoon’s Facebook – February 16, 2014 at 10:42AM)

Chuyện vượt lên chính mình chưa bao giờ kể của nghệ sĩ Quyền Linh
Vì sao tôi không bao giờ xếp hàng mua Mc Donald's?

Your email address will not be published. Required fields are marked *