Con đã biết làm thơ, vâng có thể
Nhưng suốt đời chẳng viết về Mẹ được đâu
Cả một cuộc đời mưa nắng dãi dầu
Thơ không thể nói hết nỗi nhọc nhằn của Mẹ
Con sinh ra vào ngày cha lênh đênh trên biển
Thân đơn côi Mẹ che chở cho con
Khuôn mặt con cha chưa rõ vuông tròn
Mà đã phải xót xa nuốt vị mặn nồng biển cả
Năm lên mười con thấy lại dáng bà
Khi Mẹ đứng soi gương dưới ban thờ của bố
Nhà mình dột mưa len vào vài chỗ
Có giọt nước nào rơi xuống mắt của con
Con vẫn còn nhớ những đêm lạnh gió lùa
Hai Mẹ con ta và mùa đông ôm nhau ngủ
Con đã lớn lên bằng tình máu mủ
Nên suốt đời chẳng quên kỷ niệm xưa
Mẹ đã cho con cả một mùa xuân
Và giành lấy những mùa đông cằn cỗi
Con đi xa vẫn nhớ về nguồn cội
Nơi quê nhà Mẹ vất vả gian truân.
httpv://www.youtube.com/watch?v=3S5-gQI1dhM