Hổm rầy, nổi hứng thèm ăn tôm tẩm bột, Chú Tư Thịnh ra chợ mua tôm. Chú Tư hỏi bà Sáu Chít:
– Bà Sáu Chít ơi, tôm này là tôm gì vậy?
– Nó là tôm sú, nhà tôi làm vuông nuôi ở Cà Mao đấy chú Tư ơi, 100 ngàn một ký, mua ủng hộ bà con mình đi chú
Chú Tư thèm quá và cũng coi như một hành động nghĩa hiệp nên chú mua liền. Cơ mà về nhà, xem kỹ thấy tôm này có gạch màu rêu, thân nổi đốm. Chú Tư nghi tôm này chắc không phải đặc sản Cà Mao của bà con mình đâu, không chừng hàng trung quốc cũng nên. Chú Tư lại quay ra chợ tìm bà Sáu hỏi cho chắc chắn:
– Có đúng tôm này nuôi trong vuông ở Cà Mao không dì Sáu?
– Mua rồi còn thắc mắc chi? Tui không thích trả lời.
– Ủa kì dzậy?
– Ông Kỳ chết rồi, sao dzậy được mà kêu. Hỏi gì mà hỏi, bữa nay đang có kinh, hông thích trả lời.
– Ủa ngộ ta?
– Ngộ Không đang bị nhốt ở Ngũ Hành Sơn, xin mời qua đó hỏi.
Dứt lời, Dì Sáu nhấc điện thoại gọi cho cả họ hàng hang hốc gốc rễ, tôn ti mười mấy đời kéo tới cùng lao nhao ý kiến.
– Đàn ông con trai gì ngộ ta, mua hàng rồi còn đòi coi xuất xứ. Suy ra Dì Sáu bàn tôm ở Cà Mao.
– Uh thiệt tình, thằng chả nhậu xỉn tính ra chim chuột bà Dì Sáu mà bả đang có kinh, bả đâu có chịu, đúng là cái thứ nhân cách kém. Suy ra Dì Sáu bàn tôm ở Cà Mao.
– Công nhận lão Tư này kỳ ghê nha. Người ta đàn bà con gái mà tự nhiên mua tôm đòi chứng minh xuất xứ. Suy ra Dì Sáu bàn tôm ở Cà Mao.
– Ném đá chết mẹ nó đi. Suy ra Dì Sáu bàn tôm ở Cà Mao.
– Công nhận kỳ cục ghê nhen, bộ ở nhà bị đói thì nhục lắm hay sao mà ra chợ mua tôm đòi coi xuất xứ dzậy? Suy ra Dì Sáu bàn tôm ở Cà Mao.
– Muốn nổi tiếng đó mà. Suy ra Dì Sáu bàn tôm ở Cà Mao.
– Eh mấy bà nghe nói đang có cự lộn đúng hôn? Trời tui biết ngay mà. Vậy suy ra Dì Sáu bàn tôm ở Cà Mao đúng gòi.
Khi này, con Bảy Khùng từ xa lạch bạch chạy tới chung vui. Bảy cố len mà làm hoài không vô được, nó đứng ngoài nói oang oang “Dì Sáu bán mực ở Nha Trang đúng gòi mấy thím ơi, con ở gần nhà bả con biết gõ”.
– Dì vậy con khùng? Cái ông này nói bả nói xạo bán tôm trung quốc mà giả bộ tôm ở Cà Mao mà con khùng.
– Ủa vậy hả? Vậy suy ra Dì Sáu bán tôm ở Cà Mao chắc luôn. Hihi. Thì con khùng mà mấy thím. Hihi.
Chú Tư Thịnh căm phẫn lắm, đứng chết trân nghe bà con cô bác nhao nhao phản đối. Chú hổng biết phải nói sao cho phải. Trúng khi đang định bỏ cuộc đi dzìa thì có dì Chín Ô-môi chạy tới, cầm nguyên bọc cá ươn quăng vô trước mặt bà Sáu Chít.
Dì Chín ô-môi cong cớn chửi:
– Ối giời ơi cái con trời đánh thánh vật, chết bờ chết bụi kia, tại sao mày lại bán cá thối cá chết cho bà thế này hả? Tổ sư bố con lừa đảo.
Ngay lập tức, cuộc tổng xỉ vả được chuyển hướng tức thì từ Chú Tư qua dì Chín ô-môi.
– Eh con ô môi kia, mày có biết rằng dù bà Sáu có bán cá thối cho mày thì trước đây bả vẫn là một học sinh tiên tiến thời còn đi học không hả?
– Đúng rồi, dì Sáu bán cá thối nhưng rất đáng khen, vì dì đang ăn kiêng.
– Dì tui bán cá thúi cho bà thì có sao? Dì tui răng trắng lắm.
“Đúng rồi, răng trắng răng trắng. Ăn kiêng, ăn kiêng. Dì Sáu là mẫu người điển hình cho mọi phụ nữ noi theo” – cả đám lao nhao đồng thanh ủng hộ.
Nhưng mà dì Chín Ô-môi cũng đâu vừa. Bà to tiếng đáp “Ăn kiêng cái mẻ mạy chúng mày, bà là bà đéo quan tâm nhé. Ăn kiêng hay ăn cái cục cứt gì mà cứ bán cá thối cho bà là bà phải chửi”.
– Nhưng mà cả xã hội bán cá thối đấy sao bà không chửi?
“Đúng rồi, sao mà không chửi, không chửi”.
– Nhiều đứa còn bán cả thịt thối đấy, sao bà không chửi?
“Đúng rồi, sao mà không chửi, không chửi. Thịt thối, thịt thối”.
– Bác sĩ còn tham ô cả tim gan phèo phổi, mắt mũi bệnh nhân đấy sao bà không chửi?
“Đúng rồi, sao mà không chửi, không chửi. Ăn mắt, ăn mắt”.
– Quan làng quan xã mở công ty sân sau làm dự án ăn đất mấy đời của dân ấy, sao bà không chửi?
“Đúng rồi, sao mà không chửi, không chửi. Ăn đất, ăn đất”.
– À thế ra muốn chửi cái con mất dạy này vì một ký cá thối mà bà lại phải vất vả vậy sao? Thế thì bà chửi cho mày biết nhé. Tổ sư cụ mấy thằng quan to chính phủ tham ô. Tổ sư bà mấy con quan bà trung ương tham nhũng. Mả mẹ lũ bác sĩ tán tận lương tâm. Địt cụ lũ giáo viên tàn ác. Tiên sư cha thằng công an giao thông ăn hối lộ. Tiên sư mẹ con nhà đèn tính giá điện quá cao. Tổ sư xã hội. Khốn kiếp cuộc đời… Ối giời ơi, bà tức quá, nó bán cá thối cho bà rồi bắt bà phải chửi toàn xã hội.
Cuối cùng, quá uất ức và mệt mỏi vì chửi phong long mãi chưa xong để được quyền chửi nhân vật chính, dì Chín Ô-môi đứt hơi lăn quay ra chết. Trong miệng vẫn còn mấp máy câu “… và địt mẹ con Sáu Chít”.
– Đáng đời con Chín ô-môi. Cả xã hội nhố nhăng mà không chửi, cứ đòi chửi một cân cá thối. Cho mày chết nhé.
“Cho mày chết, cho mày chết”.
– Thế này thì suy ra Dì Sáu bàn tôm ở Cà Mao đúng rồi các thím ơiiiiiiiiii.
Chú Tư Thịnh nước mắt lưng tròng, người run rẩy mặt cắt không còn giọt máu, thều thào trong đắng cay tủi nhục rồi lặng lẽ xách bọc tôm Cà Mao lui bước.
(Nguồn: Nguyễn Ngọc Long Blackmoon’s Facebook – October 01, 2013 at 12:39AM)
e đọc rồi cơ mà vẫn chưa hiểu bài học rút ra là gì :(
Hahaha, viết về HC một cách châm biếm sâu cay…Quá hay!!!
Bàn tôm là cái chi chi?
Là cái ccc
ha ha, quá good anh long ơi :)))
Em quá gà chẳng hiểu nôi để đọc lại lần nữa xem nào!
Đỉnh cao của châm biếm. Đọc vừa cười vừa thích thú vì cái thân của câu chuyện. Hay lắm, vui đấy, cười đấy nhưng sâu cay ra phết. Cảm ơn chủ nhân blog, 1 câu chuyện hài nhưng rất đáng suy ngẫm
ccc = con cá cảnh
cười chảy nước mắt :)))))
Vụ off ẹp có gì mới không người đẹp
Chửa, vì lúc mình quởn thì họ bận, lúc họ gọi thì mình bận, nên chửa gặp nhao :(
:( khong hieu lam y nghia bai hoc tren
hahaha……..đá xéo chuyện chỉnh đốn đéo. được
…!!
Viết sai tên Cà Mau rồi anh trai ơi, mình không có ý sửa lưng, nhưng mình thấy nó hơi kỳ kỳ, mong anh trai đừng giận nhé. Cheer.