Trải qua không biết bao nhiêu khó khăn, gian khổ; đổ ra không biết bao nhiêu mồ hôi, công sức, chạy ngược chạy xuôi để vận động tổ chức cuộc họp Vấn đề thiên niên kỷ của Thế Giới.
Đó là một cuộc họp lớn nhất và quan trọng nhất trong cuộc đời của mình, vơi sự tham gia của tổng biên tập các tờ báo lớn, đại diện Văn phòng Chính Phủ, đại diện Liên hiệp quốc, cùng hàng trăm nhà khoa học.
Đứng giữa hội trường, mình xúc động nói “Những gì tôi sắp trình bày là giải pháp làm thay đổi thế giới một cách vĩnh viễn. Sẽ không còn chiến tranh, bệnh tật và đau khổ…”. Bỗng từ trên trần, một giọt nước có lẽ rơi ra từ máy lạnh nhỏ cái tong xuống cánh tay làm mình… giật mình thức giấc!
Hoá ra ngủ quên không đắp mền nên 2 cánh tay lạnh ngắt. Lúc ấy là 5.30′ sáng.
Trùm mền lại cho ấm rồi ngủ tiếp với mong muốn theo dõi xem mình sẽ nói cái gì trong bài phát biểu. Sau rất nhiều nỗ lực, làm mọi cách mà không ngủ được thì đến 6.35′ sáng mình đành lòng bỏ cuộc.
Bài phát biểu đã vĩnh viễn không được bắt đầu. Và giải pháp đó đã vĩnh viễn không được nói ra. Đó có thể là một trong những lý do khiến cuộc sống này vẫn còn đầy rẫy những khổ đau và mất mát. Và thế giới… vẫn chưa thay đổi!
Đây cũng không phải lần đầu mình quay cuồng với câu hỏi, thế quái nào đến giây phút quan trọng nhất mình lại giật mình thức dậy ngang xương cơ chứ? Rõ ràng mọi thứ đã được chuẩn bị rất chu đáo và mình cũng rất nghiêm túc, nếu mơ tiếp, chắc hẳn những gì mình sắp nói là vô cùng quan trọng và giá trị. Cơ mà mình định nói gì ấy nhỉ, chắc chắn không thể nói ba lăng nhăng trong tình cảnh ấy được rồi?
Ai biết mình định nói gì tiết lộ mình nghe với. Tình hình là đang rất tức và vô cùng ấm ức :-)))))))))
Nguyễn Ngọc Long