Có chị kia áng chừng hai mươi mấy tuổi, còn trẻ thôi. Đã có chồng. Và có ít nhất một con. Vợ chồng chị ta hành nghề bán ngô nướng, mía nướng và linh tinh thứ khác ở vỉa hè.
Tôi đoán vợ chồng chị này ngày trước làm giang hồ vì thấy xăm trổ đầy cánh tay. Miệng thì địt mẹ địt cha liên tục với đứa con. Chị ấy gọi chồng bằng “mày”. Chồng chị ấy gọi vợ bằng con. Còn đứa con thì được cả hai vợ chồng kêu là con đĩ hoặc con chó tuỳ tâm trạng.
Chồng chị ta liên tục quát mắng khi thấy vợ “làm vài việc đơn giản cũng không nên thân”. Chị ta cũng đốp chát lại liên tùng tục. Đứa con thì đi long nhong đòi ăn rồi khóc ré lên. Khách tới mua thì được ngồi xếp hàng coi phim miễn phí.
Tại vì quán này đông khách, nên mua phải xếp hàng như vậy.
Có một bà giàu có (từ giờ gọi là bà SH theo nhận dạng chiếc xe bà chạy) cũng tới xếp hàng. Bà đó nắn bóp cái ngô, đặt lên đặt xuống cả chục lần, rồi trề môi bĩu mỏ chê ỏng chê eo với cái giá 10K trước khi kéo ghế, ngự mông ngồi đợi.
Sau đó có một khách người Trung Quốc cũng tới hỏi mua ngô. Chị Giang Hồ nói “ten” chưa kịp dứt câu thì bà SH đã chọt vô “choen-ty thao-dừn”. Chị giang hồ khựng lại rồi ngồi im thin thít coi bà SH vừa giơ tay vừa “giơ miệng” cố gắng bán giúp chị với giá gấp đôi.
Ngã giá xong xuôi, bà SH quay qua “chửi” chị giang hồ “địt mẹ con này ngu thế, mày bán cho tây phải lấy giá gấp đôi… Thằng đấy nó Trung Quốc thì cũng là tây”.
“Cả đời nó qua Việt Nam được mấy lần? Nó mua cho mày được mấy lần? Con này ngu lắm may tao ngồi chờ ở đây”.
Tôi nghe cũng có lý. Chị giang hồ thì thấy im re. Lát sau “thằng Trung Quốc” mua xong chai nước ở tiệm tạp hoá kế bên thì quay lại lấy ngô và vui vẻ trả tiền. Khi đó chị giang hồ xổ một tràng tiếng Trung Quốc mà tôi không hiểu nghĩa. Bà SH tiếp tục ngồi kể công thêm 15 phút. Tới hồi bà đi khuất tôi mới hỏi “chị giỏi heng, nói được hẳn 2 ngoại ngữ”.
Chị Giang Hồ giọng trầm xuống bảo đây là lần đầu tiên bán cho khách tây như vậy. Chứ “hồi nào giờ em buôn bán đàng hoàng một giá không phân biệt”.
Tôi hỏi thế sao vừa rồi chị không đưa cho “nó” hai cái bắp?
“Em ngại lắm…”.
Thực là không hiểu chị đó ngại cái gì. Ngại bà SH bị quê? Ngại “thằng Trung Quốc” nó khinh bỉ cả nùi người Việt. Hay chị giang hồ ngại làm người lương thiện?
Đang trầm ngâm suy nghĩ với 3 đáp án thì có tiếng rao xôi vừng xôi lạc từ xa vọng tới. “Con đĩ hoặc con chó tuỳ tâm trạng” nhà chị giang hồ chạy tới gào lên “mua xôiiiii”. Chị ta gọi bà bán xôi lại đưa tờ 10K rồi nói “địt mẹ con này đòi ăn suốt từ tối đến giờ, bà bán cho nó 5 nghìn xôi lạc cho nó yên thân đi”.
Bà bán xôi lúi húi gói rồi đưa xuống kèm 5K trả lại, nhưng con bé lại khóc ré lên, nhất quyết không chịu nhận, nó đòi phải cho thêm ruốc. Bà bán xôi ngần ngừ rồi cũng lấy lại gói xôi, bỏ thêm ít ruốc.
Khi này mẹ nó đang bê bếp lò ra xa để cời thêm lửa. Đến chừng quay lại thì việc mua bán đã xong xuôi. Mẹ nó thấy con bé cầm 5K và gói xôi có ruốc thì la lên “Ối giời thế này thì nhiều quá. Bà cầm cả đi chứ”.
Lúc đó bà bán xôi đã đạp xe đi được 2-3 bước, chỉ kịp nói vọng lại “thôi ai làm thế”, rồi tiếp tục cất tiếng rao lạc lõng trong đêm.
Câu nói cuối cùng mà tôi ghi nhớ là của chị giang hồ quay qua chửi đứa bé “địt mẹ mày lắm chuyện quá, không ăn hết tao đánh cho chết mẹ”.
Nói chung là đầy những ngôn từ “vô văn hoá”, thế nhưng tôi vẫn nghĩ chị ta là một người lương thiện. Cho nên việc suy tính bây giờ chỉ còn lại 1 trong 2 đáp án. Mà bà SH thì tôi đồ rằng đến giờ phút cuối cùng vẫn rất tự hào với mớ kiến thức kinh doanh đẳng cấp của mình.
Thế thì chẳng lẽ, chị giang hồ ngắn học này cũng biết ngại “thằng Trung Quốc” nó khinh thường người Việt mình sao?
(Nguồn: Nguyễn Ngọc Long Blackmoon’s Facebook – January 12, 2014 at 10:31PM)