Tôi là Dũng Taylor, người khách ngồi ghế số 1F trên chuyến bay 263 hãng United từ New Orleans về Los Angeles. Trong chuyến bay có ba người bạn đồng nghiệp Vietnam bay chung, chúng tôi vừa đi họp ở New Orleans trở về.
Tôi bay mỗi tuần 2-3 thành phố và ngồi trên khoảng 4-5 chuyến bay nên không chuyện gì không thấy. Cách người Á Châu mình ứng xử với nhau, cách người ngoại quốc đối sử với mình và người ngoài quốc với người ngoại quốc. Vì ngoại hình của Dũng không giống người Á Châu nên mình đã là nhân chứng của không biết bao nhiêu sự kỳ thị, miệt thị của người nước ngoài đối với người Á Châu. Lý do của sự kỳ thị vì văn hóa khác biệt và cũng gì cái nhìn của họ đối với dân tộc Á Châu, nhưng cũng có rất nhiều hành khách Á Châu kém và kém hiểu biết nên ảnh hưởng đến những người chung quanh.
Vì những lý do trên nên chúng tôi rất ý thức khi bay show mỗi tuần, nhất là những khi ngồi hàng thương gia. Nữ hoàng thì 99% là ngủ từ khi lên máy bay cho đến khi máy bay đáp, tôi thì là người ít ngủ và thường tranh thủ thời gian làm việc trên máy bay và hay quan sát nên đã trở thành nhân chứng của rất nhiều việc chướng tay, gay mắt. Nhưng lần này thì ông khách ngoại quốc thật sự đã quá lố, kỳ thị chủng tộc.
Khi tiếp viên hàng không nói với tôi người khách ngoài ghế sau lưng tôi số 2F tỏ vẻ khó chịu với tôi về việc tôi cắn hạt dưa. Tôi đã giải thích rằng “Đây là dịp đầu năm mới, mùng 4 Tết và văn hóa Á Châu chúng tôi thường cắn hạt dưa đỏ trong dịp năm mới, tượng trưng cho sự may mắn” và tôi cảm thấy không làm ồn người khác, bằng chứng là những người khách ngồi cạnh tôi đã ngủ từ đầu chuyến bay cho đến giờ. Hai người khách ngồi phía bên kia cười nói ồn ào cả chuyện bay mà sao không thấy ông khách phía sau lưng tôi lên tiếng?
Vì tôi luôn hãnh diện một phần của tôi là người Á Châu, nên tôi không ngại nói cho cô tiếp viên biết tôi là người Á Châu. Vì thế nên người khách ngoại quốc phía sau lưng tôi mới nói câu “Stupid Asian Culture” (cái thứ văn hóa dân Á Châu ngu dốt). Sau khi nghe câu nói này, tôi đã quay lại nói với ông khách ấy rằng ” Tôi có thể đấm vào mặt ông dựa trên câu nói vừa rồi của ông, nhưng tôi biết nếu tôi làm thế thì phi cơ trưởng sẽ lập tức hạ cánh phi cơ để đảm bảo an toàn cho những khách hàng khác. Tôi yêu cầu kể từ ngay lúc này ông không được quyền nói chuyện trực tiếp với tôi và tôi muốn nói chuyện với tiếp viên trưởng và phi cơ trưởng. ” (I can just punch you in your stupid face base on what you just said to me, but I know better not to do so for obvious reasons. I demand that you don’t speak to me directly from this point forward and I would like to speak to the purser and the Captain). Tôi sẽ yêu cầu phi cơ trưởng gọi điện thoại với cơ quan cảnh sát và tôi sẽ truy tố ông tội phỉ bán và xuc phạm tinh thần của tôi (defamation and emotional distress)
Dung Taylor: Hello, Captain. My last name is C. Taylor, I’m sitting in first class cabin seat 1F and I was verbally attacked by a customer seatting right behind me in seat 2F. I avoided the confrontation for obvious reasons, however I will press charge against the man and would like you to request a police officer and a United representative present at the gate after we arrived at LAX.
Captain: Thank you for your civilize action, I will notify the ground immediately. If the man continues to speak to you, I will have the purser move him to a different seat. I also advise you not to speak to him directly from this point forward.
Dung Taylor: Thank you Captain.
Kể từ lúc tôi nói chuyện với phi cơ trưởng thì thái độ và sắc thái của người khách ngoại quốc và cô bạn gái ngồi bên cạnh thay đổi hoàn toàn. Ông ấy gọi tiếp viên trưởng đến hỏi rằng:
Khách ngoại quốc: Vậy là sao? Chuyện gì sẽ xảy ra khi đáp máy bay (what’s happening? What will happens when we landed?)
Tiếp viên trường: Người khách ngồi phía trước ông đã yêu cầu phi cơ trưởng gọi cảnh sát, ông ấy muốn tố cáo ông tội kỳ thị chủng tộc, tấn công tinh thần bằng lời nói (verbal attack and emotional abuse with your racist remarks about him not belonging in first class cabin and his Asian culture)
Khách ngoại quốc: Tôi có quyền phản ảnh sự bực mình của tôi đúng không?
Tiếp viên trưởng: Vâng, ông có quyền nhưng ông không có quyền dùng những lời kỳ thị và miệt thị người khác như thế. Tôi nghĩ ông không nên nói gì nữa với người khách Á Châu này cho đến lúc gặp cảnh sát ở phi trường.
Trước khi máy bay đáp người khách ngoại quốc có tranh thủ nói một lời xin lỗi với tôi khi cô tiếp viên trưởng mang chiếc áo vest của tôi mà cô ấy treo trong khoan tủ của hàng khách thương gia đến cho tôi. Tôi đứng lên mang áo khi quay mặt lại thì người khách ngoại quốc nói rằng “Ê, ông bạn, tôi xin lỗi cậu nhé” (hey, buddy I want to say I’m sorry).
Hai người bạn đồng nghiệp Vietnam đi chung cũng khuyên tôi nên bỏ qua, đừng làm lớn chuyện vì đầu năm đầu tháng. Tôi nghĩ nếu không làm rõ chuyện này tôi sẽ cắn rức trong lòng và tôi sẽ trở thành loại người thấy chuyện bất bình mà không lên tiếng vì sợ phiền. Tôi sống với thái độ, người yếu cần được bảo vệ và nếu thấy chuyện bất bình và có khả năng thay đổi vấn đề thì hãy hành động, đừng lên tiếng than phiền mà không hành động. Bình thường thì một câu nói xin lỗi cũng đủ rồi, nhưng tôi thừa hiểu những hạng người như tên này sẽ xin lỗi cho qua chuyện nếu không làm rõ chuyện và dạy cho hắn một bài học thì sau này sẽ còn nhiều nạn nhân bị nó ăn hiếp nữa. Tôi đưa ngón tay lên miệng ra dấu với hắn “Đừng nói” (stop talking).
Khi máy bay đáp, phi cơ trưởng và tiếp viên trưởng lập tức đứng ngay trước của buồng lái. Phi cơ trưởng bắt tay tôi và chào.
Captain: Hello Mr. Taylor. Xin ông đứng yên ở đây đợi đại diện cửa hãng United đến.
Đại diện hãng United: Hello Mr. Taylor. Ông ngồi ghế số 1F đúng không? Xin ông đứng cạnh tôi và cho chỉ cho tôi biết mặt người khách đã tấn công ông bằng lời lễ kỳ thị. Cảnh sát đang chờ tất cả chúng ta bên ngoài.
Khi người khách ngoại quốc vừa rời khỏi máy bay đại diện cửa hãng United đã ngưng bước ông ấy và hỏi ông ấy rằng:
Đại diện United: Xin ông cho biết tên.
Người khách ngoại quốc: Michael
Đại diện United: Có phải ông ngồi ghế 2F và đã có lời qua tiếng lại với ông Taylor không?
Người khách ngoại quốc: Đúng như thế.
Đại diện United: Thưa ông Michael, ông Taylor muốn tố cáo ông và cảnh sát đang chờ chúng ta bên ngoài để lập biên bản.
Người khách ngoại quốc: Sắc thái biến dạng, mặt đỏ như cái cà chua, tay hắn rung lên và hướng về phía tôi nói. Tôi xin lỗi ông.
Người bạn gái của Michael tỏ vẽ bực mình và túm lấy cổ áo hắn ta nói:
Bạn gái: Em không muốn anh xin lỗi. Anh có biết hắn nói anh là kẻ kỳ thị chủng tộc hay không? Cái cáo buộc này nặng lắm đó (I don’t want you to say anything to him anymore. Did you know he just accuse you of being a racist?)
Có lẽ cô bạn gái biết luật pháp nên khuyên hắn ta đừng nên nói nhiều coi như mình đã nhận tội. Sau đó cô bạn gái hỏi người đại diện United rằng:
Bạn gái: Ông Taylor có tố cáo tôi không? Nếu không thì tôi đi được phải không? Tôi chuyển tiếp chuyến bay khác.
Đại diện United: Không, ông Taylor chỉ tố cáo bạn trai cô thôi. Cô có quyền đi.
Sau khi cô bạn gái bỏ đi thì người khách ngoại quốc không còn ngần ngại chuyện sĩ diện nữa, ông ta bắt đầu nói chuyện hạ giọng và rưng rưng nước mắt.
Người khách ngoại quốc: I humbly apology for my action… (đọc tiếp phần ứng xử của người khách Á Châu để biết phần còn lại).
Khi bước ra khỏi jetway, tôi đi trước và người khách ngoại quốc đi sau lưng. Ông ấy gọi tên tội, ông Taylor.
Người khách ngoại quốc: Một lần nữa tôi thành thật xin lỗi ông, cảm ơn ông đã bỏ qua và không làm lớn chuyện này để tôi kịp chuyển tiếp chuyến bay với bạn gái tôi. Đây là một bài học tôi nhớ đời ( Again, thank you for accepting my apology and not pressing charge against mẹ so I can make my connecting flight. This has been truly a leaning experience for me).
Dung Taylor: Tôi hy vọng rằng giữa hai người đàn ông chúng ta ông sẽ giữ lời hứa của ông trước mặt bao nhiêu người lúc nãy. Nên tôn trọng người khác dù là sắc tộc gì, đây là hợp chủng quốc Hoa Kỳ, lý do chúng ta là một cường quốc cho dù lịch sử của chúng ta trên dưới 200 năm mà thôi là nhờ sự đóng góp của tất cả sắc tộc. Chúc ông một chuyến bay an toàn. (Michael, I hope you will keep your words from one man to another that you will not treat people like the way you treated me on the flight and remember why the United States of America is where we are today given our short history of only 200 years or so is because of the diverse cultures and diverse people since day one that made up this great country of our. Have a safe flight.)
Khi người khách ngoại quốc đi rồi thì anh cảnh sát gọi tôi đến và hỏi:
Policeman: Anh thật là người Vietnam à? (Are you really Vietnamese?)
Dung Taylor: Vâng, mẹ tôi là người Vietnam. (Yes, my mom is Vietnamese)
Policeman: Không ngờ. Tôi cũng là người Vietnam. Tôi rất thích hành động vừa rồi của bạn, tôi hy vọng ông ấy sẽ không tái diễn . Chúc mừng năm mới. (Wow. I couldn’t tell you’re Vietnamese. I’m Vietnamese too. Hopefully the guy learned his lesson. Happy New Year.
Khi rời khỏi phi trường tôi gọi cho hai người bạn đồng nghiệp (giám đốc tt Thuý Nga) cùng chuyến bay biết rằng tôi đã chấp nhận lời xin lỗi của ông khách ngoại quốc đó và không truy tố ông ấy. Bạn tôi vừa cười và nói “Thôi, về nhà mau đi để ăn miến gà vợ anh đang nấu chờ anh đó”.
Chúc mừng năm mới mọi người.
T.B. hôm nay nhận được email của hãng United cảm ơn cách giải quyết của mình đã không làm trễ chuyến bay và đồng thời không ảnh hưởng đến sự an toàn của hành khách.
(Nguồn: Nguyễn Ngọc Long Blackmoon’s Facebook – February 08, 2014 at 06:20PM)
Hôm nay em cũng vừa xuống chuyến bay VN1188 về Hải Phòng nè anh. Trên xe cũng gặp 1 cặp Tây. Họ cũng làm em cảm thấy bị xúc phạm trên chính đất nước mình.
Đầu tiên là vì, có 1 cô trèo lên ghế để lấy hành lý mà ng con trai quay ra cười hô hố với bạn gái rồi chỉ trỏ và nói rằng: "Look at her, like a monkey huh?"
(E đồng ý là cô ấy trèo như vậy chính em cũng cảm thấy trông mất lịch sự, nhưng không phải cứ nghĩ gì thì có thể nói ra cái đấy đc. Với lại, dù sao máy bay vẫn là 1 phương tiện giao thông đắt đỏ đối với nhiều ng VN, vì vậy ứng xử trên máy bay không phải lần 1 lần 2 mà ngta quen được)
Thứ hai là vì, chính họ cũng vẫn cứ đeo tai nghe nhạc, lên laptop khi được phi trưởng yêu cầu tắt mọi thiết bị thu phát sóng tín hiệu trong quá trình bay. Và dù đã đc nhắc, thì họ chỉ là chuyển từ thiết bị này sang 1 loại thiết bị khác mà thôi.
Thứ ba, em không biết VNairline cũng như các hành khách trên chuyến bay này đã làm gì khiến họ bực mình, mà họ lại chửi: "It's fucking in Vietnam" ngay sau khi nhấc mông ra khỏi ghế để xuống sân bay nữa!
Nói tóm lại, em thấy nhiều ng VN cứ thấy Tây là "sợ", coi họ như 1 tầng lớp khác, trong khi dù là ng phương Tây thì cũng chỉ là những ng lao động bình thường như chúng ta ở đất nước của họ mà thôi.
làm gì mà khó chịu thế bình thường đi =D đụng đến mình rồi sẽ biết hậu quả