KHÔNG CÒN MÙA THU
Mùa thu trắng, em vẽ mùa thu nắng
Đôi bàn tay mềm như cọ
Đỏng đảnh xuân thì
Thầm nói yêu anh, yêu anh mãi
Như rót mật vào tai
Em vẽ mùa thu vàng e ấp
Nhưng anh đi
Không còn chiều tấp nập
thưa người
Bỏ lại cả một mùa trống vắng
Vẻ rêu phong
khỏa lấp nụ cười
Mùa thu trắng, mùa thu tắt nắng
Nỗi buồn thành khoảng lặng
Thả tĩnh mịch mặt hồ
Cụ rùa đã chết
Em đã chết
Tình yêu chết
Hà Nội không còn mùa thu
Chỉ còn mùa nhớ
Thương anh bật thành tên gọi
Bờ môi tứa máu
Nụ cười trong veo
mặn chát
Đường xe tấp nập
dập dìu
Dệt nên hình hài nỗi nhớ
dài như hơi thở
Mơn man bầu ngực em
căng tràn tiếng yêu anh
Nghẹn ngào chưa nói được
thành câu
Mùa thu trắng, em vẽ mùa thu nắng
Đôi bàn tay mềm như cọ
Quệt ngang quệt dọc
Ngơ ngác thở than
Ai mang thu Hà Nội đi
cất giấu
Sao anh nhớ đường về?
Sao anh nhớ em?
Sao anh nhớ em?
(© Nguyễn Ngọc Long)
(Nguồn: Nguyễn Ngọc Long Blackmoon’s Facebook – August 14, 2013 at 12:53AM)